THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 533

im. Cô ngủ rất say rồi.

Người trong lòng Việt Trạch thở đều đặn hơn, mỗi phút mỗi giây kéo dài
như cả thế kỉ.

Trên đường đến viện điều dưỡng này, cô nhào vào lòng anh khóc nức nở,
như con thú nhỏ tội nghiệp bị thương, tủi thân đau lòng chật vật khổ sở
buồn đau, khóc như đứt từng khúc ruột.

Giờ nhớ lại, anh vẫn còn đau tê tái ruột gan.

Nhưng giờ cuối cùng khi cô ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, sự yên lặng này vẫn
làm anh thấy bất an, cảm giác cô hứng chịu quá nhiều, nhưng phát tiết lại
chưa đủ.

Anh ôm cô, dần dần cũng ngủ say. Dù sao mấy hôm nay anh cũng chưa
được ngủ.

Bất ngờ thay, anh có cảm giác bình yên không ngờ, lần đầu tiên không gặp
ác mộng sau bao năm trời, an bình đến mức anh không muốn tỉnh lại.

Đột nhiên cô bé trong lòng anh cựa khẽ. Dù anh không mộng mị nhưng mãi
mãi không đổi được nết cảnh giác trời sinh, ngay tức thì tỉnh lại.

Cô chỉ đổi tư thế, vẫn ngủ say. Con tim đập thình thịch của anh giờ mới dần
ổn định.

Di động trên bàn im lặng lóe lên, Việt Trạch đưa mắt nhìn, mới se sẽ buông
Nghê Gia ra, nhấc chăn xuống giường.

Dém chăn xong, Nghê Gia vẫn lặng lẽ ngủ, anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới
quay lưng ra ngoài cửa.

A Lượng đang đứng chờ bên ngoài:

"Đã bắt được Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi."

Khi Việt Trạch đến kho hàng đã là nhá nhem tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.