THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 535

Mạc Doãn Nhi vốn bị nỗi chán ghét lạnh lùng rõ rệt trong mắt anh giội cho
một gáo nước lạnh, lại sợ cứng sống lưng khi nghe câu tiếp theo. Ý anh là, ả
nhất định sẽ phải chịu một kết cục rất thê thảm?

Nhưng tại sao?

Vì sao anh lại đối xử với ả như thế? Lẽ nào...

Mạc Doãn Nhi vừa mừng vừa sợ: "Nghê Gia chết rồi?".

Đồng tử Việt Trạch chợt co lại.

A Lượng tiến lên một bước, hung ác tát vào mặt Mạc Doãn Nhi: "Không
muốn sống nữa à?".

Người lăn lộn lâu trong giang hồ, sức rất lớn, đầu Mạc Doãn Nhi như nổ
tung, suýt ngất vì đau. Cơn nóng rát trên mặt bùng lên như bị xé một lớp da.

Gò má trái liền sưng tướng lên, khóe môi còn rướm máu.

Chừng chục giây đồng hồ, đầu Mạc Doãn Nhi vẫn quay mòng mòng, không
thể hoàn hồn, lỗ tai cũng ong ong.

Mạc Mặc bên cạnh tuy bịt miệng che mắt, không nhìn được không nói
được, nhưng lại vẫn nghe được tiếng con gái bị đánh, vội liều mạng cựa
quậy, cổ họng phát ra từng tiếng ư ử chói tai một cách khác thường trong
nhà kho trống trải.

Việt Trạch liếc bà ta một cái, khẽ nhíu mày, hiển nhiên thấy rất phiền phức:
"Còn ồn ào nữa, tôi sẽ cho bà mãi mãi không phát ra tiếng nào được nữa".

Mạc Mặc lập tức run như cầy sấy, ngoan ngoãn không dám gây ra một tiếng
động nào nữa.

"Bà xót con gái mình, nhưng khi đặt mình vào hoàn cảnh người khác, sao
bà có thể ngược đãi Gia Gia như thế?" Sắc mặt Việt Trạch âm u như đêm
tối, ngữ điệu không cảm xúc, nhưng không hiểu sao vẫn toát ra sự tức giận
hung tợn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.