Cô nàng quay đầu đi chỗ khác, nhìn phong cảnh trải dài mênh mang ngoài
cửa sổ, ngẩn ra một lát: "Gia Gia, cậu có biết Mạc Doãn Nhi đang ở đâu
không?".
Tay Nghê Gia khựng lại: "Cô ta bị người của Việt Trạch nhốt lại rồi".
"Mình", Tống Nghiên Nhi do dự, "có thể gặp cô ta một lần không?".
Nghê Gia không trả lời.
"Hôm qua mình vào trại giam thăm bố, tuy hận ông ấy nhưng đột nhiên
thấy ông già đi như thế, mình cũng không chịu nổi. Ông ấy lo cho Mạc Mặc
và Mạc Doãn Nhi, nhờ mình chuyển lời hộ." Nói đến đây, khuôn mặt vốn
đau thương vụt trở nên phẫn nộ, "Thật không biết hai mẹ con ấy có gì tốt
mà đến giờ còn nhớ với nhung".
Nghê Gia vẫn không đáp, đoán Tống Nghiên Nhi muốn gặp Mạc Doãn Nhi
có lẽ muốn chuyển lời là giả, trút giận mới là thật.
Tống Nghiên Nhi thấy Nghê Gia thản nhiên như không, nhìn có vẻ đoán
được ý nghĩ của cô nàng nên hơi lúng túng, nhưng vẫn nói: "Gia Gia, ân
oán giữa mình và Mạc Doãn Nhi sâu đậm như thế, không gặp mặt nói một
lần cho rõ ràng thì khó chịu cả đời".
Nghê Gia thở dài, thôi vậy, coi như giúp cô nàng gạt bỏ chấp niệm.
"Tôi sẽ bảo Việt Trạch hộ cậu, nhưng anh ấy có đồng ý hay không thì tôi
không biết đâu."
Tống Nghiên Nhi mở miệng: "Cậu nói mà anh ấy lại không đồng ý?".
Cô nàng tuy cảm ơn, nhưng trong lòng lại đau đớn.
Ngày đính hôn, ông nội Việt không chỉ mời toàn bộ họ hàng người thân như
hôm sinh nhật mà thậm chí còn cho truyền thông vào thả cửa.
Biến động nhà họ Tống và nhà họ Ninh trước đó, thêm cả vụ tai nạn
nghiêm trọng của nhà họ Nghê làm lễ đính hôn bị lùi lại, bên ngoài phỏng
đoán đủ đường, nói là nhà họ Việt muốn liên kết với nhà họ Nghê để chèn