THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 608

Lại thêm một tiếng ổ xoay quay rồi ngừng lại nữa, tim Nghê Gia rớt bịch
một cái, tại sao hắn vẫn không chết? !

Nỗi lo lắng sợ sệt trong lòng cô có lẽ phải thét lên mới có thể giải toả.

Súng lại được đẩy đến trước mặt Việt Trạch, xác suất 50%.

Lần này, tất cả đều nín thở, chính là phát súng này! Hoặc là Việt Trạch chết,
hoặc là một phát cuối cùng còn lại, Ninh Cẩm Niên chắc chắn chết.

Mọi người như ngừng thở, nhìn chằm chằm Việt Trạch.

Gió đánh rối mái tóc anh, trong đôi đồng tử sẫm màu không có chút ánh
sáng nào, tối đen trầm tĩnh đến phát sợ, nhưng sự ung dung và trấn tĩnh của
anh làm người ta thấy kỳ lạ.

Nghê Gia bình tĩnh nhìn nửa bên mặt anh, đột nhiên bình tĩnh nói, "Nghê
Lạc".

"Hửm?"

"Nhớ phải chăm sóc bà và mẹ." Vừa dứt lời, Nghê Gia đã vùng ra khỏi
vòng ôm của Nghê Lạc, không quay đầu lại chạy một mạch tới chỗ Việt
Trạch.

Cô nhào vào sau lưng anh, ôm chặt eo anh, dùng sức ôm thật chặt như đang
ôm cả tính mạng mình.

Việt Trạch bất ngờ bị cô xô vào như vậy, như bị thứ gì đó xộc thẳng vào
tim.

Cánh tay trắng nõn của cô vòng lên trước ngực anh, hai má lạnh lẽo dán sát
vào lưng anh, giọng nói rất nhẹ nhàng, không sợ sệt không hoảng hốt, mà
lại mang vẻ thoải mái và yên bình xưa nay chưa từng có.

Như thể, cô đã tìm được chốn về.

Cô nói: "A Trạch, chúng ta cùng nhau!".

Nếu tiếng súng vang lên, nếu anh rơi xuống dưới, chúng ta cùng rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.