THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 610

giọng lưu luyến buông một chữ: "Ngốc".

Nghê Gia không tranh luận với anh, chuyên tâm tham lam hít mùi hương
trên cổ anh như chú cún con, cọ mặt vào cổ anh.

Anh dao động, môi dán vào tai cô: "Lễ đính hôn bị phá rối rồi, hay là chúng
ta kết hôn đi?".

Nghê Gia sửng sốt. Cầu hôn? Trong tình hình này? Hai người họ hiện đang
đứng giữa ánh mắt kì quái của một đống người, còn đứng trên mép tường
cao ốc nữa.

Đùa nhau quá.

Ai bảo anh lại đúng là người đàn ông cô muốn gả chứ!

"Được." Giọng nói vui mừng của cô tràn ra cổ anh.

Việt Trạch hiểu ý cười, giờ mới nhìn Ninh Cẩm Niên.

Khác với không khí may mắn sống sót sau tai nạn của Việt Trạch phía bên
này, phía Ninh Cẩm Niên sắc mặt như đưa đám. Ninh Cẩm Nguyệt hoàn
toàn sợ đến nghệt mặt, chỉ còn lại một viên đạn, anh trai cô ta chết là điều
không còn gì phải nghi ngờ.

Ninh Cẩm Niên mặt cắt không còn hột máu, khi đối mặt với cái chết, hắn
run lẩy bẩy. Tay phải hắn run bần bật cầm súng nhưng như cầm một khối
sắt nặng nghìn cân, không tài nào nhấc lên nổi.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt hắn, sau một lúc lâu chần chừ, cuối cùng
hắn cũng nhắm súng ngay huyệt thái dương, một lúc lâu nữa lại chợt nói
với Việt Trạch: "Tao chết rồi, tha cho Mạc Doãn Nhi được không? Cô ấy đi
theo tao, coi như tao có lỗi với cô ấy".

Việt Trạch cau mày, không trả lời.

Ninh Cẩm Niên cũng không chất vấn, lại nhìn sang Ninh Cẩm Hạo mặt lạnh
như băng đứng một bên, nghẹn ngào: "Hạo, Cẩm Nguyệt phải phiền anh
rồi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.