THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 611

Ninh Cẩm Hạo điềm nhiên gật đầu.

Ninh Cẩm Nguyệt bên cạnh khóc không thành tiếng lao đến, túm lấy hắn
khóc oà lên: "Anh ơi đừng nổ súng, đừng nổ súng. Anh chết rồi em phải
làm thế nào bây giờ? Em không muốn ở một mình. Đừng nổ súng, đừng nổ
súng!".

Ninh Cẩm Niên vẫn đè chặt họng súng lên thái dương, không hề nhúc
nhích, nhưng môi thì run rẩy dữ dội.

Ninh Cẩm Nguyệt hoảng hốt chạy ào đến bên Việt Trạch, nước mắt ào ào:
"Anh Việt Trạch, anh tha cho anh trai em đi. Quy tắc cũng do con người đặt
ra mà. Em và anh trai em cam đoan sau này không đến tìm mọi người nữa,
từ nay về sau sẽ biến mất không còn tăm tích. Anh tha cho anh ấy đi, em
cầu xin anh, em cầu xin anh".

Ai nấy ở đây đều trầm mặt, Việt Trạch thì thờ ơ.

Ninh Cẩm Nguyệt biết không thể cầu xin anh được, trái lại quay sang giữ
chặt Nghê Gia, khóc đứt ruột đứt gan, toàn thân run lẩy bẩy: "Nghê Gia, xin
lỗi, mọi chuyện trước kia đều là lỗi của chúng tôi. Cầu xin cô, cô nói với
anh Việt Trạch tha cho anh trai tôi, tha cho anh tôi với".

Nghê Gia cụp mắt, không nói không rằng.

Ninh Cẩm Nguyệt hoàn toàn tuyệt vọng, một lúc sau, đột ngột quỳ mọp
xuống.

Nghê Gia sững sờ, Ninh Cẩm Nguyệt đã túm váy cô, ngước khuôn mặt tèm
lem nước mắt lên, hèn mọn tột cùng khóc lóc cầu xin: "Tôi cam đoan, tôi
thề, chúng tôi sẽ không đến quấy rầy các cô, chúng tôi sẽ biến mất. Nghê
Gia, tôi xin cô, bố mẹ tôi đã mất rồi, nếu không có anh ấy, tôi...".

"Ninh Cẩm Nguyệt, em cầu xin cái gì?" Ninh Cẩm Niên rảo bước đến, kéo
Ninh Cẩm Nguyệt dậy, gào lên: "Nếu anh còn sống, tuyệt đối không thể
tha...".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.