THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 660

Nghê Gia nhìn chằm chằm con nhím đang ngu đần giở mánh dễ thương ra
với chồng mình: "Giống chỗ nào?".

Anh ôm cô từ phía sau, khẽ gác cằm lên vai cô: "Em xem, nhìn bên ngoài
thì toàn gai nhọn, nhưng sau khi thân thiết rồi mới biết, hay mềm lòng và
rất ấm áp".

Nghê Gia im lặng lắng nghe, khóe môi phảng phất nét cười, nhỏ giọng làu
bàu: "Đó là vì con nhím chỉ lộ mặt không có gai nhọn ra với người nó thích
thôi".

"Anh biết." Anh ghé sát tai cô, giọng nói có chút mê hoặc, "Nên rất đáng
quý".

Nghê Gia bật cười, vừa nhõng nhẽo vừa nhắc nhở: "Bây giờ em không có
vỏ cũng chẳng có gai, anh phải đối đãi em cho tốt vào".

"Dĩ nhiên." Anh cười, giống như tơ lòng bị lay động, cười xong lại thở dài
sâu xa, "Nhưng câu em nói, không có vỏ cũng chẳng có gai, chẳng phải ý
bảo chỉ còn mỗi viên thịt non mềm à?".

"Cho nên là... ?"

"Ờ, anh muốn làm thịt chứ sao."

Việt Trạch lo sói con và nhím con đều là động vật hoang dã, nên cuối tuần
dẫn cả nhà đến công viên địa chất chơi, tiện thể phóng sinh luôn sói con và
nhím con.

Tuy Hảo Hảo không nỡ nhưng vẫn rất hiểu chuyện.

Nhưng Nghê Lạc cho rằng hình ảnh con nhím nằm úp trên đầu con sói, bị
sói đưa đi rồi biến mất trong rừng... thật quá sức ảo diệu!

Còn chú cún ngốc là vật nuôi trong nhà nên đương nhiên không thể phóng
sinh rồi.

Trên đường từ công viên địa chất về, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua muôn
vàn tán cổ thụ tốt um, tỏa ra những tia sáng lấp lánh loang lổ trên bãi cỏ và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.