THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 86

bất kể tư thế giục dây cương hay giơ roi ngựa đều rất tự nhiên nhàn nhã. Ai
đứng quanh sân cũng kinh ngạc. Mộ Dực Thần bất ngờ: "Ninh Cẩm Niên,
em gái cậu trước giờ chưa từng phóng nhanh thế nhỉ?". Ninh Cẩm Niên
không tỏ vẻ gì, cũng không trả lời. Đám Việt Trạch chỉ yên lặng nhìn theo,
không bình luận gì. Ngược lại Doãn Thiên Dã cười cười: "Đối thủ nhanh
như vậy, cô ta cũng đành phải vượt qua cực hạn thôi". Tần Cảnh quay sang
hỏi Tống Nghiên Nhi: "Nghiên Nhi, chẳng phải Nghê Gia không biết cưỡi
ngựa sao?". Tống Nghiên Nhi còn thấy khó hiểu hơn: "Vâng, tháng trước
em và Doãn Nhi dạy cậu ấy cưỡi ngựa, cậu ấy còn bị ngã nữa, từ đó trở đi
hễ thấy ngựa là sợ phát khiếp luôn. Doãn Nhi, đúng thế không?". Mạc Doãn
Nhi chỉ hơi nhếch môi, không trả lời. Giờ ả còn bận một lòng một dạ cầu
nguyện, nhất định đừng để Nghê Gia thắng! Không nói đến vụ đánh cược
kia, chỉ riêng màn biểu diễn của Nghê Gia đến giờ đã đủ khắc sâu ấn tượng
cho người ta lắm rồi. Vừa nghĩ đến cảnh Nghê Gia chơi trội trước mặt
nhiều đàn ông như thế, trong lòng Mạc Doãn Nhi đã như thể bị nghìn vạn
cái vuốt cào xé. Tần Cảnh thở dài: "Con bé này chơi trò may rủi rồi". Đồng
tử của Việt Trạch hơi co lại, đôi mắt lại càng sâu thêm. Ninh Cẩm Nguyệt bị
đuổi sát nút, lại không thể làm gì khác. Cô ta biết rõ mình đã đến cực hạn
rồi, nếu còn nhanh hơn rất có thể sẽ ngã. Chỉ còn nửa vòng cuối cùng, cô ta
không thể nhanh hơn được nữa. Nhưng Nghê Gia vẫn còn ra chiều muốn
tăng tốc, tựa như thế giới đang thụt lùi lại đằng sau một cách thần tốc, tiếng
gió gào thét và yên ngựa tròng trành chẳng là gì với cô. Ngay khoảnh khắc
Nghê Gia vượt qua cô ta, Ninh Cẩm Nguyệt nộ khí công tâm, vung roi lên,
hung hăng quật vào Nghê Gia chạy bên cạnh. Kế hoạch của Ninh Cẩm
Nguyệt là, hoặc đánh cô ngã ngựa, hoặc nếu cô đánh trả, vậy thì cô ta sẽ
nhân cơ hội này lăn xuống, đổ tội ngược lại cho Nghê Gia. Sức vụt mạnh
của chiếc roi ngựa làm không khí phát ra tiếng nổ lách tách. Ngay khi roi
đánh xuống, Nghê gia không hề ngờ tới, thét lên đầy đau đớn."A!"Toàn bộ
khán giả trên lan can sợ hãi hít vào một hơi, roi này mà đánh vào người, chỉ
cần nghe tiếng thôi cũng đủ lạnh cứng sống lưng. Cánh tay Nghê Gia như bị
ai đó chặt mất, cơn đau rát bỏng như lửa thiêu bùng nổ chạy giần giật suốt
cánh tay, càng lúc càng rõ ràng hơn. Nhưng bàn tay nắm cương của cô lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.