THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 87

không hề buông lỏng, con ngựa không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục tăng
tốc. Nghê Gia cắn chặt răng, mắt tối sầm lại, cô đã muốn đánh con ranh này
lâu lắm rồi! Cô không chút nghĩ ngợi, quyết định không quất trả vào người
Ninh Cẩm Nguyệt và con ngựa cô ta cưỡi. Phải đề phòng thứ vô lại như cô
ta dùng chiêu hèn kế bẩn. Nếu cô ta vờ vịt lăn xuống, Nghê Gia lại hóa ra
kẻ ác. Tuy cô rất muốn quất cô ta, quất cho bằng chết, nhưng cô còn không
muốn thắng lợi quang minh chính đại hôm nay bị vấy bẩn hơn. Chiêu đánh
người thâm sâu nhất là đánh vào thể diện. Roi ngựa vờ huơ huơ vài cái
trước đầu ngựa của Ninh Cẩm Nguyệt, con ngựa được huấn luyện bài bản
thấy chướng ngại vật, lập tức giảm tốc độ theo phản xạ. Ninh Cẩm Nguyệt
còn chưa kịp phản ứng đã trơ mắt nhìn Nghê Gia tung bụi phóng vút đi,
vượt qua vạch đích. Ninh Cẩm Nguyệt đứng giữa trường đua, gần như
không thể tin nổi. Nghê Gia chịu một roi của cô ta mà lại không đánh trả,
khiến cô ta không có cơ hội giả làm người bị hại. Nghê Gia còn làm ngựa
cô ta dừng lại, lần này, cô ta thua từ đầu đến cuối rồi, hơn nữa, còn thua hết
cả thể diện. Con ngựa của Nghê Gia dần thả chậm tốc độ, dừng lại trước
mặt mọi người. Cô cởi mũ bảo hiểm, trượt xuống khỏi lưng ngựa, vừa cởi
đồ bảo vệ ở khuỷu tay vừa tươi cười rạng rỡ chào hỏi với mọi người còn
đang choáng váng. Cô nhìn Việt Trạch, dương dương tự đắc ngước mặt lên:
"Tôi thắng, anh có thể bán năm bộ dây chuyền sản xuất kia cho Hoa thị rồi
chứ?". Cô vẫn dùng ngữ điệu hoàn toàn phấn chấn, giống như đây là thứ cô
nên có được. Mà đây đúng là thứ cô nên có được. Đôi mắt của Việt Trạch
vẫn lặng lẽ như không, dán chặt lên khuôn mặt tươi tỉnh dưới ánh nắng rực
rỡ của cô. Vầng dương vàng rực hiện lên nơi đáy mắt cô, thoạt nhìn ấm áp
làm sao, nhưng lại chứa đựng nét ngông nghênh tự đắc và kiêu ngạo không
hề che dấu. Song sự ngông nghênh đó không làm người khác ghét bỏ, trái
lại, như thế rất chân thật, hồn nhiên không mảy may giả tạo. Anh gật đầu:
"Đó là thứ em nên có được". Cô cười, chẳng khác gì một đứa bé: "Cảm ơn
anh Việt". Nói xong, giống như cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ, cô khẽ
khàng trút bỏ hết đồ bảo hộ trên người. Việt Trạch buông mắt, nhìn lướt
cánh tay cô, trên làn da mềm mại trắng ngần bỗng xuất hiện một vết máu tụ
rộng chừng hai ngón tay vắt chéo từ trên xuống, quanh vết tụ máu cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.