- Đại ca, nơi này thủ vệ dường như cũng không quá mạnh, hay là chúng
ta xông thẳng vào đi. Bọn họ chắc sẽ không đỡ được chúng ta đâu.
Nham Thạch còn chưa kịp đáp lời, Trác Vân đã cướp nói:
- Không được, đệ đệ, ngươi bình tĩnh một chút, ta so với ngươi càng
muốn nhanh chóng cứu tộc nhân hơn, nhưng là, ngươi đã quên sự việc tại
Hắc Ám thành sao? Hầu tước phu nhân thế lực khổng lồ như vậy, chẳng lẽ
nàng lại không thể điều động binh lính trong thành, một khi xông vào kinh
động đến quan phủ, sợ rằng chúng ta lại lâm vào tuyệt cảnh.
A Ngốc gật đầu, nói:
- Được rồi, tỷ tỷ, ta nghe lời tỷ.
Nham Thạch mỉm cười nói:
- Huống chi, Hầu tước phu nhân có gia sản khổng lồ như vậy, nàng nhất
định sẽ cho cao thủ bảo vệ nơi này. Bên ngoài mặc dù hộ vệ bình thường,
nhưng tòa thành bên trong sẽ như thế nào chúng ta cũng không chắc được.
Vẫn nên cẩn thận mới tốt. Tốt nhất là có thể thần không biết quỷ không hay
cứu thoát được tộc nhân Tinh Linh Tộc.
A Ngốc đáy mắt hiện lên một tia lãnh mang:
- Hừ, Lạc Nhật đế quốc toàn là ác nhân, Hầu tước phu nhân này cũng đã
không biết giết hại bao nhiêu người rồi ấy chứ?
Cảm giác được bạo khí trên người A Ngốc, Nham Thạch nhíu nhíu mày,
trong lòng dâng lên một tia lo lắng.
- Tốt lắm, chúng ta đi thôi. A Ngốc, ngươi ở phía trước dò đường, cẩn
thận một chút.
A Ngốc gật đầu, đem linh giác tăng lên tới cực hạn, cẩn thận di động về
hướng tòa thành. Ở trong vườn hoa u nhã này, khắp nơi đều cất dấu cơ
quan, nếu như không phải A Ngốc mục lực kinh người, bốn người sớm đã
bị phát hiện. Qua nửa canh giờ, bốn người mới mò tới được bên ngoài tòa
thành.
Nhìn tòa thành cao ngất, A Ngốc nói:
- Đại ca, ngươi xem, chỉ có duy nhất một gian có đèn, vậy chắc Hầu
tước phu nhân sẽ ngự ở nơi đó.