Nham Thạch theo hướng A Ngốc chỉ nhìn lại, quả nhiên, trên đỉnh tòa
thành nhất cấp có một gian phòng mơ hồ lộ ra quang mang, các nơi khác
đều tối đen như mực. Hắn khẽ gật đầu, nói:
- Hẳn là nơi đó.
A Ngốc nói:
- Ta trước đi tới xem một chút, các ngươi ở dưới giúp ta coi chừng.
Vừa nói, liền cởi áo ngoài, lộ ra bên trong cự linh xà lân giáp màu đen.
Nham Thạch cũng không có biện pháp khác tốt hơn, đành phải gật đầu, nói:
- Hết thảy cẩn thận! Nếu như bị phát hiện, không nên miễn cưỡng.
Chúng ta trước hết rút khỏi nơi này rồi tìm biện pháp sau.
A Ngốc gật đầu, nhìn một chút bốn phía không có động tĩnh gì, lặng lẽ
di chuyển hướng về phía bờ bên kia. Khi hắn sắp hạ xuống bờ đối diện, đột
nhiên chứng kiến có người đi đến, trong lòng cả kinh, vội vàng tung
chưởng hướng phía sau nhằm mượn phản lực lẩn trốn, thân thể chợt gia tốc,
mắt thấy trực tiếp sắp đụng vào tường thành ngón tay liền dùng sức, dưới
tác dụng của Sanh Sanh chân khí trảo thành công cứng rắn cắm vào thạch
bích.
Hắn hiện tại cách mặt đất chừng ba thước, hướng bốn phía nhìn một
chút, các thủ vệ vẫn như cũ tuần tra không hề phát hiện động tĩnh bên này.
A Ngốc hai tay dùng sức, dần phiêu khởi đến gần ngọn đèn ngoài cửa sổ,
hướng vào trong nhìn chỉ thấy nơi này là một gian phòng trống, mơ hồ có
tiếng nước chảy vang lên.
A Ngốc đột nhiên trong lòng vừa động, quay đầu nhìn xuống phía dưới
chợt thấy một đội hộ vệ đang hướng tòa thành đi tới, mặc dù bản thân đã
mặc bộ đồ đi đêm nhưng A Ngốc vẫn lo sợ bị lộ nên liền cẩn thận đẩy cửa
sổ nhảy vào trong phòng.
Trong phòng có vẻ ấm hơn bên ngoài một chút, giữa phòng là một chiếc
giường lớn, phía trên là một tấm thảm màu vàng, đồ đạc trong phòng vô
cùng lỗng lẫy và phi thường quý giá.
Tiếng nước chảy tựa hồ là từ phía gian ngoài truyền đến. A Ngốc cẩn
thận tiến đến gần cửa phòng đang khép hờ. A Ngốc nhìn ra ngoài, bên
ngoài là một đại sảnh trống trải không người. Tiếng nước chảy là từ một