THIỆN LƯƠNG TỬ THẦN - Trang 131

chúng sửa sang nhà cửa, tu chỉnh mọi thứ lại cho đẹp đẽ. Ngươi nha, đừng
cho ta tiền, nếu không ta sẽ giận đó.”

Âu Văn đáp:
“Phải phiền toái ngươi như vậy, ngươi không nhận khiến ta áy náy.

Ngươi cứ cầm đi, nếu kông lấy, ta không dám nhờ ngươi nữa đâu.”

Hai người dằng co đưa đẩy một hồi lâu, cuối cùng Tịch Nhĩ bất đắc dĩ

phải nhận

Tịch Nhĩ nói:
“Đại ca, ngươi dạo một vòng, xem xét lại tiểu viện đi. Trưa hôm nay qua

ta ăn cơm, ta nhất định bồi rượu ngươi. Nhớ lại năm xưa, ta uống cũng
được lắm đó. “

Đoạn Tịch Nhĩ quay đầu trở lại thôn. Nhìn bong lưng Tịch Nhĩ dần dần

biến mất. Lúc đó Âu Văn mới quay sang A Ngốc dặn dò:

“Từ nay về sau, nhìn thấy hắn, ngươi gọi hắn là Tịch Nhĩ đại thúc, gọi ta

là thúc thúc, ngươi rõ chưa? . Từ bây giờ, chúng ta sống ở nơi này.”

A Ngốc gật đầu hỏi:
“Thúc thúc bao giờ dạy ta công phu.?”
Âu Văn mỉm cười nói:
“đừng có nóng nảy, ta biết ngươi muốn nhanh nhanh quay trở về bên sư

phụ của ngươi. Nhưng việc học công phu đâu chỉ có một hai ngày. Chúng
ta cần pahir chuẩn bị mọi thứ thật tốt, sau đó mới có thể bắt đầu, không
phải sao? . Đi nào, ta dẫn ngươi đi xem xung quanh, ta đã không trở lại chỗ
này hơn 40 năm rồi đấy.”

A Ngốc nghe cuộc nói chuyện của Tịch Nhĩ và Âu Văn khi nãy, nghi

hoặc hỏi:

“Thúc thúc, ngươi thật sự 58 tuổi ư?”
Âu Văn liếc mắt nhìn hắn, ôn hòa nói:
“ đúng vậy, 58 tuổi. Ta nhìn bề ngoài tưởng còn trẻ là nhờ vào công

pháp tu luyện làm giảm quá trình lão hóa. Chính vì thế trông ta chỉ khoảng
40 mà thôi. Khi nào chúng ta yên ổn, thúc thúc sẽ truyền thụ công phu này
cho ngươi. “

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.