"Sư phụ, con muốn ra cửa cho thoáng." Ở chung vài ngày, A Ngốc
không còn sợ Ca Lí Tư nữa, dù sao Ca Lí Tư cũng không có đánh qua nó,
còn cho nó ăn no mỗi buổi cơm.
Ca Lí Tư liếc nó, nói: "Ngươi thu hồi hỏa cầu, ra cửa, đừng đi quá xa."
A Ngốc hưng phấn nói: "Hay, sư phụ." Nói xong, nó tiện tay phất trên
không một cái dập tắc hỏa cầu, hưng phấn đi tới mở cửa phòng ra bên
ngoài. A Ngốc đứng dựa lan can ở hành lang ngoài khoang thuyền, ánh
nắng ấm áp chiếu lên trên người khiến nó thật thoải mái, nó hít một thật sâu
một hơi không khí mát mẻ, mê đắm nhìn chân trời xa xa.
"Chao? Cái gì vậy?" Đang say mê A Ngốc đột nhiên phát hiện trên mặt
biển có một điểm đen từ phía trước di động về hướng khách thuyền, tốc độ
hình như rất nhanh, điểm đen lớn dần.
Chỉ chốc lát, hình dáng điểm đen trở nên rõ ràng, thì ra cũng là một
chiếc thuyền, thuyền màu đen, lớn cở khách thuyền, sàng thuyền chỉ có một
tầng. Trên chiếc buồm đen thật to có vẽ một cái xương đầu màu trắng phía
dưới có hai đường gạch chéo. A Ngốc hỏi thầm vì sao màu sắc hai chiếc
thuyền lại không giống?
Khi chiếc thuyền lớn màu đen tới gần, những người khác trên khách
thuyền cũng phát hiện, tiếp theo là tiếng kinh hô không ngừng truyền đến:
"Hải tặc, a! Có hải tặc."