hoa lưu chuyển, toàn thân bao phủ một tầng quang thuận, bề ngoài mặc dù
nhìn không ra công lực cường đại, nhưng hắn biết, nửa năm này, A Ngốc
đã có tiến bộ rất lớn.
- Liêu Nhất đại ca, ngươi hay là gọi tên ta đi, đừng gọi cái gì sư thúc, ta
tuổi còn không bằng ngươi a!
A Ngốc có chút xấu hổ đáp lại. Liêu Nhất nghiêm sắc nói:
- Như vậy sao được, Thiên Cương Kiếm Phái quan trọng nhất là bối
phận, người là đệ tử của sư thúc tổ, đương nhiên là sư thúc của ta. Tiểu sư
thúc, người như thế nào đã trở về? Ta nghe nói, người không phải theo thái
sư tổ tu luyện sao?
A Ngốc nghiêng đầu, nói:
- Sư tổ để ta tới gọi mấy vị sư bá đi gặp lão nhân gia người.
Liêu Nhất thất kinh, nói:
- Vậy người đi nhanh đi, nếu chậm trễ chuyện của sư tổ, ta sợ không
đảm đương nổi a! Ta đi luyện công đây.
Nói xong, vội vã xoay người rời đi.
A Ngốc nhìn Liêu Nhất rời đi bất đắc dĩ lắc đầu, mình giờ lại thành sư
thúc hắn, thật sự xấu hổ a! Vừa nghĩ, hắn vừa theo hành lang đi đến.
Vừa đi tới, đột nhiên một bên hiện ra một đạo thân ảnh, đâm đầu chạy
đến, phía sau có 7-8 người đuổi theo.
- Tiểu sư muội, ngươi đừng chạy nữa, sư tổ đang tìm ngươi đấy?
Thân ảnh phía trước vừa chạy trốn vừa quay đầu lại nói:
- Ta không đi, gia gia tìm ta, chắc chắn là bắt ta luyện công, ta muốn đi
ra ngoài du ngoạn cơ. Hì hì
Nguyên lai, thân ảnh là một tiểu cô nương A Ngốc trước kia chưa từng
thấy, tiểu cô nương trên người tản ra sức sống mãnh liệt, bừng tỉnh nhân
gian, A Ngốc phát giác tiểu cô nương này rất giông Huyền Nguyệt, không
khỏi có chút thất thần.
Nửa năm này, A Ngốc mặc dù một mực khắc khổ tu luyện, nhưng nỗi
nhớ Huyền Nguyệt trong hắn không chút nào nguôi. Hắn đem nỗi nhớ này
chôn sâu dưới đáy lòng.