Ưng trong lòng bất an, vội vã gật đầu:
- Vâng, chủ nhân.
Nói xong, xoay người bước nhanh ra khỏi mật thất.
Trung niên nhân nhìn theo, thì thào nói:
- Cái tên tiểu tử A Ngốc đó mị lực thật mạnh, lại có thể đánh động nội
tâm Ưng, xem ra, lần này chuyện tình chấm dứt, Ưng cũng nên nghỉ ngơi.
Nói tới đây, hắn trong mắt hiện lên một đạo hung quang, thủy chén trong
tay biến thành bột phấn.
A Ngốc ba người đang trò chuyện vui vẻ. Kim Sóng đột nhiên xuất hiện,
khúm núm, tươi cười nói:
- Ba vị, không chơi nữa sao, chẳng lẽ do người chúng ta chiêu đãi không
chu toàn?
Nham Thạch lắc đầu:
- Không phải, chúng ta đường xa đến có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi
trong chốc lát mà thôi. Hơn nữa, ngươi xem chúng ta đã thắng nhiều như
vậy, lại thắng nữa, chỉ sợ lão bản ngươi sẽ đuổi thẳng cổ chúng ta ra ngoài
mất. Kim huynh có chuyện gì sao? Giờ mới là xế chiều thôi mà.
Kim Sóng cười khan:
- Đến không có sự tình gì, bất quá, ba vị nếu như mệt mỏi, ta mang bọn
ngươi đi nghỉ ngơi. Chúng ta nơi này có phòng chuyên dụng cho khách quý
nghỉ.
Nham Thạch gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, chúng ta quả thật muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút,
như vậy phiền ngươi dẫn đường.
Kim Sóng liền nói không dám, dẫn ba người ra khỏi Thánh Quý thính,
xuyên qua một cái hành lang, đến đoạn hai bên có hơn mười phòng. Kim
Sóng ngừng lại, ra lệnh thủ hạ mở ra ba cửa phòng, nói:
- Ba vị, thỉnh nghỉ ngơi, buổi tối ta sẽ đến mời các vị tham gia đấu giá
hội.
Xoay người đối mặt với ba cô gái bao gồm cả A Băng, nói:
- Các ngươi phải hảo hảo hầu hạ khách quý, biết chưa?