“A Nhu!” Giọng Vân gia khàn đục, nét mặt xúc động, dường như đã
không thể tự chủ được nữa.
“Tiếu Phong!” Nữ nhân ấy ánh mắt long lanh, chầm chậm đưa một bàn
tay mềm mại như ngọc về phía Vân gia, “lại ôm A Nhu đi.”
Vân gia toàn thân run rẩy, không cầm nổi vươn tay nắm chặt tay nữ
nhân ấy, khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một ngắn hơn, cuối cùng ôm
chặt lấy nhau. Một đám mây trôi ngang bầu trời, che khuất mặt trăng, lập
tức khiến ánh trăng mờ đi. Dưới ánh trăng mông lung đó, hai người từ từ
biến thành một hình bóng mờ mờ tĩnh lặng. Lạc Văn Giai nhìn dáng hai
người, chợt cảm thấy ánh trăng đêm nay thật đẹp vô cùng. Gã ngưỡng mộ
ngoảnh mặt đi, không muốn tiếp tục nhìn trộm hạnh phúc của hai người, chỉ
cúi nấp sau tảng đá chắn gió, thầm nghĩ xem mình có nên lặng lẽ rời đi để
tránh cho Vân gia khỏi khó xử.
Chờ thêm một lúc nữa, Lạc Văn Giai lại lén nhìn hai người thêm một
lần cuối cùng, thì thấy tư thế của họ vẫn không có gì thay đổi, vẫn lặng lẽ
ôm chặt lấy nhau như thế. Gã đang định bỏ đi thì chợt cảm thấy có gì kỳ lạ.
Hai người ôm nhau hình như hơi quá lâu, đồng thời, Lạc Văn Giai còn nghe
thấy tiếng hơi thở của họ, dần dần trở nên gấp gáp hơn, giống các tù khổ sai
khi làm việc nặng không tự chủ được mà thở dốc hồng hộc. Tuy không có
kinh nghiệm nhưng gã vẫn nhận ra kiểu hít thở gấp gáp này vốn không liên
quan gì đến chuyện tình cảm nam nữ.
Lạc Văn Giai bèn quay đầu nhìn kỹ lại, thấy hai thân thể đang ôm chặt
lấy nhau đó hơi run rẩy, nếu không phải có tiếng thở hổn hển nặng nề như
trâu của Vân gia, Lạc Văn Giai ắt hẳn đã nghĩ đây là phản ứng tự nhiên khi
tâm thần bị kích động.
“Á!” Hai người đột nhiên cùng kêu lên rồi tách nhau ra, chỉ thấy thân
hình người đàn bà kia lảo đảo như muốn ngã, một vệt máu tươi bất ngờ trào
ra từ khóe miệng loang trên tấm mạng che, đỏ rực cả mắt. Mặt Vân gia lại
trắng bệch, râu tóc đều run rẩy nhè nhẹ. Hai người đứng lặng trong giây lát,