chặt trên lưng mình ra, hất văng đi xa. Cả hai con chó cùng rống lên rồi từ
từ đổ ra đất, toàn thân đỏ một màu máu.
Con Tây Vực Sát nhân vương tuy bị cắn thủng bụng lòi ruột, nhưng vẫn
kéo theo đoạn ruột lảo đảo đến gần đối thủ; còn A Bố chỉ gầm gừ nho nhỏ,
rồi đổ vật ra đất, một lúc sau thì nằm bất động. Trọng tài thấy hai con chó
không còn sức để chiến đấu tiếp nữa, vội cho ngừng trận đấu, vì A Bố đã
không dậy nổi cho nên phần thắng thuộc về Tây Vực Sát nhân vương.
Mọi người thở dài tiếc rẻ, lại xôn xao tán dương đấu chí của con Tây
Vực Sát nhân vương. Diệp Hiểu và mấy công tử nhà phú hào thì lớn tiếng
chửi mắng A Bố, khiến bọn họ thua không ít bạc.
Người huấn luyện đi vào lồng, lần lượt ôm hai con chó đấu ra. Khi đi
qua chỗ Vân Tương, gã phát hiện ra bụng A Bố vẫn phập phồng nhè nhẹ,
vội hỏi: “Nó vẫn còn sống?”
“Chỉ còn thở thoi thóp thôi.” Người huấn luyện lắc đầu đầy tiếc nuối.
“Ta muốn mua nó.” Vân Tương bất ngờ bảo.
“Thôi bỏ đi,” Đường Tiếu vỗ vỗ vai Vân Tương. “Cho dù cứu được thì
cũng hoàn toàn hỏng rồi. Nếu công tử thích chó đấu, lúc khác ta tặng công
tử một con.”
“Không! Ta muốn nó!” Vân Tương chăm chú nhìn vào đôi mắt u ám của
A Bố như thể thấy mình đang ở trong gian tử lao nằm chờ chết.
“Được rồi, ta tặng nó cho công tử.” Đường Tiếu hờ hững vẫy tay bảo
người huấn luyện “Mang nó để lên xe ngựa của công tử Tương.” Nói đoạn
y lại quay sang nhắc Vân Tương: “Bất luận là chó đấu tốt đến mức nào, một
khi bại trận, thì không bao giờ có lại được sự dũng mãnh trước đó.”
“Ta muốn nó, không phải vì nó là chó đấu.” Vân Tương vừa dứt lời thì
nghe thấy bên cạnh có tiếng khóc rống lên. Con Tây Vực Sát nhân vương
do thương thế quá nặng nên đã tắt thở, khiến người chủ của nó tiếc của mà
khóc ầm lên.