THIÊN MÔN CÔNG TỬ - Trang 284

Diệp Hiểu nói vậy, trong lòng gã lập tức sinh hiếu kỳ. Lại nghĩ đến chuyện
Ma Môn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và tiền bạc để đối phó Diệp gia, gã
cũng ngấm ngầm đoán ra mục đích thực sự của Khấu Nguyên Kiệt trong
chuyến đi này. Gã vỗ nhẹ lên vai Diệp Hiểu, nhẹ nhàng an ủi bảo: “Huynh
yên tâm, ta sẽ lập tức viết thư cho Đường Tông chủ, đồng thời lo lót trên
dưới, tuyệt đối không để huynh chịu khổ trong ngục này đâu.”

“Đa tạ lão đệ! Diệp Hiểu này kiếp sau kết cỏ ngậm vành cũng phải báo

đáp đại ân đại đức của lão đệ!” Diệp Hiểu nước mắt đầm đìa khóc quỳ dưới
đất. Vì lần này y thuê sát thủ giết anh, nên phụ thân đến giờ cũng không
phái người đến thăm nom. Vì thế sự an ủi lúc này của Vân Tương là hết sức
đáng quý.

“Hết thời gian, thân quyến mau rời khỏi nhà giam!” Bị ngục tốt thúc

giục, Vân Tương đành phải đi. Vừa ra khỏi cửa, gã liền lệnh cho xe ngựa đi
thẳng đến một con phố hoang vắng, đó là chỗ Hạ Báo Tử thường xuyên
xuất hiện.

Chẳng mất nhiều công sức, Vân Tương đã tìm thấy Hạ Báo Tử đang

đánh bạc ở một góc phố khuất gió. Thấy thần tài đến, Hạ Báo Tử lập tức bỏ
đám bạn lại chạy ra cười đón: “Đại ca lại mang tiền đến cho tiểu đệ à?”

Vân Tương dúi hai đĩnh bạc và một phong thư vào tay nó: “Lập tức

mang bức thư này đến Đường Môn cho ta.”

“Đường, Đường Môn?” Hạ Báo Tử lập tức nhăn mặt khó xử. Thành Đô

cách Đường Môn đến mấy ngày đường, điều này cũng không đáng ngại,
nhưng những nhà hào môn vọng tộc như Đường Môn, Hạ Báo Tử xưa nay
vốn rất e ngại.

Vân Tương móc trong ngực áo ra một tờ ngân phiếu, xé ra làm đôi đưa

cho Hạ Báo Tử một nửa nói: “Đây là ngân phiếu một trăm lượng của tiền
trang Thông Bảo, ngươi cầm trước một nửa, sau khi trở lại ta sẽ đưa cho
ngươi nửa còn lại.”

“Một, một trăm lượng?” Hạ Báo Tử lập tức gật đầu: “Được! Đệ sẽ lập

tức đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.