- Ừ! Mấy hũ mới cũng ngấu rồi đấy.
Bóng thằng Thiện đã khuất dưới bờ sông. Chị trở vào trong nhà. Khắp
nhà mắm đang ngấu bốc mùi thơm đặc trưng. Chị có cái tật cứ mỗi lần thấy
nó về lại giật mình. Mới ngoài hai mươi mà nó đã bươn chải Bắc Nam, làm
cửu vạn, lơ xe, phụ hồ rồi đi cát. Năm ngoái còn theo bạn lên tận cửa khẩu
Lạng Sơn buôn lậu, sang Tuyên Quang đãi vàng. Vừa rồi bên kia cầu có
mở công ty may, nó nộp đơn xin đi công nhân nhưng được ba tháng thì bỏ.
Nó bảo, làm ở đó đồng lương bèo bọt lại bó buộc, chẳng ra sao. Giờ về
chạy chợ, suốt ngày quần quật trên đường, mặt cháy sém vì nắng nhưng
lòng thì thoải mái. Có hôm tụ tập uống bia đâu đó với bạn tối trẫm mới về
lại bảo: "Ngẫm lại đời vừa muốn sống lại vừa muốn chết". Cách ăn nói của
nó bỗ bã, chao chát, chỏng lỏn, đôi khi chị cũng thấy chạnh lòng. Nhưng
nghĩ nó là con mình lại thôi. Để sau đó lại có lúc xót xa. Xã hội quăng quật,
nhào nặn, tránh sao sứt mẻ.
Có tiếng con gái, tiếng đàn ông vang mặt nước. Lại vợ chồng nó tắm
táp với nhau. Hôm nào chúng nó cũng chờ nhau về mới tắm. Chị thường
bắt gặp chúng nó tắm truồng. Chị cũng chẳng chắc có khi nào chúng nó
làm chuyện đó ngoài bờ sông.
Trên cầu xe cộ vẫn rầm rập qua lại. Có những xe côngtennơ, trọng tải
hàng mấy chục tấn làm cầu rung lên như sắp sập. Ừ ! Ở đời, bất cứ cái gì,
dù là những vật tầm thường nhưng gắn với ta đều thành quan trọng. Với chị
cây cầu cũng quan trọng.
- Đi đi con! Đi đi!
Ông nội chị không đứng dậy như mọi người, mà chỉ ngồi ở mũi
thuyền phẩy tay. Con đò bành bành nổ máy rồi nhằm thẳng hướng bờ thẳng
tiến. Đó là ngày chị đi làm dâu. Làng chài trên sông khuất dần. Những đám
bèo trôi dạt quấn vào mạn thuyền, tiễn chị về nhà chồng. Phận người con
gái làng chài cũng như dám bèo kia. Trôi nổi khắp bờ sông cuối bãi, biết