THIỀN MỘNG - Trang 17

- Tao không vào. Chỉ đứng nhìn một lúc rồi bỏ đi. Đêm đó tao vào ngủ

nhờ một gia đình người Thái định bụng sáng hôm sau sẽ quay lại. Cặp vợ
chồng còn khá trẻ. Ấy là tao đoán thế, chứ họ lam lũ khó đoán tuổi. Họ có
hai đứa con. Chủ nhà rót rượu mời uống. Lúc ngủ vợ chủ trải chiếu cho
nằm gian trong. Gọi là gian trong nhưng cùng một dãy phên. Tao nằm thao
thức không ngủ được. Bên kia hai đứa con chủ đã ngủ say, chỉ còn vợ
chồng họ thức. Họ nói chuyện với nhau líu ríu như chim và làm tình ba lần.
Người đàn bà rú rít như mèo hoang. Rồi họ ngủ lúc mặt trăng gần khuất
núi. Tao nằm không chợp mắt được. Từ đâu đâu những suy nghĩ kì lạ ùa về.
Tao nghĩ về vợ chồng chủ. Cuộc sống của họ thô mộc, đơn giản mà đủ đầy.
Buổi sáng vợ chủ dậy sớm thổi xôi đãi khách. Bữa ăn có xôi, cá suối nướng
và canh rau mảnh bát. Ăn xong thế là tao về.

- Sao cha lại về?

- Cũng chẳng biết nữa. Tự nhiên thấy việc mình làm đâm thừa.

- Cha về nói sao với bà nội?

- Bà bảo có gặp được ông không? Tao nói rừng núi điệp trùng tìm mà

không thấy. Biết đâu chết mất xác rồi.

- Về sau còn lần nào cha trở lại?

- Không, đó là lần duy nhất.

Hữu chỉ nhớ loáng thoáng gương mặt ông nội. Mờ nhạt, không rõ

ràng. Trước kia cha giữ một viên đá cuội trắng bằng nắm tay có nhưng vân
đỏ li ti như máu. Giờ nó là của Hữu. Cha bảo vật đó ông nội để lại. Một
dạng ngẫu vật thờ cúng của người Thượng. Cũng có thể được liệt vào một
dạng đồ cổ. Nghe bảo ông nội có ý định bán viên đá đó mấy lần cho người
nước ngoài. Những kẻ mua đều trả giá rất cao. Nhưng không hiểu sao
nhưng kẻ định mua viên đá đều gặp tai nạn thảm khốc. Ông nội sợ không
dám bán nữa mà giữ lại. Hữu không tin nhiều về những bí mật của viên đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.