THIỀN MỘNG - Trang 179

Chị Sinh là con gái bác họ tôi. Hôm đến thăm, bắt gặp tôi và cô bạn

gái đang ôm nhau nằm ngủ chị vô cùng sững sờ. Chị xấu hổ trong khi cô
bạn gái tôi nói cười như không. Dạo này nhiều khu công nghiệp mới mở ra,
chị xin vào làm công nhân ở một nhà máy sản xuất bao bì. Chị bảo: giờ hầu
hết thanh niên đều dạt ra thành phố làm công nhân ở các khu công nghiệp.
Tôi ngán ngẩm: làm công nhân, lương ba cọc ba đồng sống sao nổi. Ngay
như tôi có cái bằng cao đẳng du lịch rồi cũng chỉ làm chân chạy bàn nhà
hàng khách sạn. Mất việc lúc nào chẳng biết. Chị bảo:

- Cũng còn hơn ở nhà. Cảnh chân lấm tay bùn cậu còn lạ gì. Với lại ở

nhà bây giờ cuộc sống thay đổi đến chóng mặt. Ngồi một chỗ ruột nóng
như lửa, chịu không nổi. Thấy mình cứ tụt lại mãi.

Tôi sững sờ. Người như chị, hiền thục, dịu dàng, không ưa cuộc sống

phức tạp, thích sự yên bình, con người mà tôi từng nghĩ sẽ thích hợp với
gia đình lại đoạn tuyệt và thay đổi cách nhìn cách nghĩ một cách nhanh
chóng và rõ ràng như vậy.

- Vì sao ư? Ở đời mọi cái luôn biến động. Con người ta sợ nó lại vẫn

phải đối mặt với nó. Mà cũng lâu rồi cậu chưa về.

- Cha em thế nào? - Tôi hỏi.

- Ông vẫn đi câu.

- Còn chú Vượng?

- Vẫn hàng ngày ra đồng đào ếch.

Chị Sinh nói đúng. Lớp trẻ dễ dàng thích nghi với những biến động

song còn những người như cha, như chú Vượng, họ không chịu nổi sự thay
đổi. Họ sẽ chết.

Hôm tôi đến khu công nghiệp thăm chị, chị hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.