THIỀN MỘNG - Trang 190

- Con vừa từ ngoài sông về. Ngoài đó họ đang rà xác ông già nhảy

sông hôm nọ nhưng chưa thấy.

- Thế đấy. Trong cuộc sống có muôn ngàn cái cớ để người ta trốn chạy

khỏi kiếp người. Chọn cái chết cũng chưa chắc đã phải là một giải pháp tốt.

- Thưa sư. Thế con người ta phải làm thế nào để sống?

- Khi người ta hỏi thế thì người ta đã biết cách sống rồi. Thế gian vốn

không có đường. Chẳng qua người ta đi lại nhiều mà thành, vậy thôi. Ta
trông con không được khỏe. Tâm loạn thì hại cho xác. Tâm xác không hòa
thì tự mình lạc lõng với mình.

Tôi đứng dậy xin phép ra về lòng không khỏi kính sợ sư Thạnh. Người

như đọc thấu sự rời rạc trong tôi.

Tôi lên thành phố hôm trước hôm sau chị Huệ tới tìm tôi.

- Chị Sinh có chuyện gì sao?

- Cậu cứ đến đó đi đã.

Rồi trên đường đi chị Huệ tranh thủ kể cho tôi. Chị Sinh gặp và yêu

một cậu thanh niên bằng tuổi tôi làm cùng công ty. Khi biết chị có thai cậu
ta đã bỏ việc về quê.

- Chị phải phá cái thai đó - Tôi nói.

- Không! Chị sẽ không cho ai động đến nó. Chị sẽ giữ nó.

- Thành phố không phải là nơi dành cho chị. Em sẽ đưa chị về.

- Không! Chị không thể về. Chị sẽ trụ lại ở đây. Con chị sẽ lớn lên ở

đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.