THIỀN MỘNG - Trang 188

nhảy xuống lên đạn. Súng nổ. Cả biển người lặng đi. Kẻ tử tù quằn quại
trong đau đớn. Máu loang đỏ tấm áo bông. Tôi trợn mắt nhìn gương mặt tử
tù lần cuối. Một dòng tạp chất trào lên cổ họng. Bỗng nhiên tôi khom
người, bụm miệng, nôn vọt cành câu. Thấy ghê tởm dòng huyết quản đang
chảy trong mình.

Khi hồi tâm trở lại, xung quanh đã vắng ngắt. Tôi nặng nề lê từng

bước trên đường. Qua ngã ba, nơi cái quán cắt tóc xập xệ hôm nào, thấy
mái lá trống hơ trống hoác. Tất cả đã kết thúc.

Cha đợi tôi ở cổng, gương mặt rúm ró. Suốt bữa cơm hai người lặng lẽ

ăn không hề nói chuyện. Tôi có cảm giác ông đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi với ông lại đánh cờ. Nhưng được hai ván ông dẹp bàn cờ và mang ra
một chai rượu thuốc:

- Hôm nay con đã đến nơi xử án - Tôi nói.

Ông lặng đi. Ông uống rượu nhiều. Rồi ông đi ra cánh đồng. Đêm đó

ngoài cánh đồng cất lên những tiếng cú rúc man dại. Ông ra đi vài ngày sau
đó. Một ngày ông vác đồ câu ra đầm sậy và không trở về. Vài ngày sau
mấy tay đặt rọ lươn phát hiện xác ông nổi giữa đầm sậy. Mấy đứa trẻ chăn
trâu bảo, vài hôm trước ngày nào ông cũng vác cần câu ra đầm sậy. Chúng
bảo những ngày đó ông câu được rất nhiều cá chuối. Mà toàn cá chuối hoa
to bằng bắp chân con gái. Câu được bao nhiêu ông lại đem xuống đầm thả
hết. Đám tang ông tôi khóc nhiều. Qua tuần tôi lại sửa soạn đi.

- Nhà còn ai nữa. Mày đi thì thành nhà hoang à? - Ông chú hỏi.

- Tạm thời cháu sẽ đóng cửa.

- Thôi! Mày để chìa khóa lại để hàng ngày tao qua thắp hương cho họ.

Vừa mới chết mà đã để hương lạnh khói tàn thì phải tội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.