THIỀN MỘNG - Trang 189

Tôi đưa chìa khóa cho bà thím. Lần đầu tiên tôi thấy bà gần gũi và

không căm ghét, khinh bỉ bà. Tối đó ông chú bảo tôi xuống nhà ăn cơm.
Suốt bữa cơm ông không hề chửi tôi hay nói nặng một lời. Cả cái Hạ cũng
tỏ ra săn sóc tôi chu đáo. Khi ở ngoài sân giếng tôi vòng tay ôm chặt nó.

- Qua tháng em sẽ lấy chồng - Nó nói.

- Ừ. Con người ta sinh ra mỗi người đều cần có một mái ấm gia đình.

Một trăm ngày giỗ cha, tôi nói với ông chú:

- Có lẽ cháu sẽ bán ngôi nhà.

Ông chú dằn mạnh chén rượu xuống chiếu chửi:

- Mày là thằng mất gốc. Tao sẽ từ mày nếu mày làm điều đó.

Nhưng nếu không bán tôi sẽ bị ám ảnh về mọi thứ đã từng diễn ra ở

đây. Mỗi lần nhìn thấy nó, sống với nó tôi không sao chịu được. Trong tôi
không khi nào ngơi cuộc giằng xé giữa tâm hồn và thể xác. Chẳng phải ông
cũng từng bán ngôi nhà cũ.

- Giờ thì tao ngấm rồi. Cả họ nó khinh nó chửi.

Buổi chiều tôi lang thang ra sông. Trên mặt sông gần chục chiếc

thuyền chài đang dàn hàng ngang dùng lưỡi câu rà xác người chết trôi. Họ
là những thuyền câu xác người chuyên nghiệp. Một ông già vay vốn ngân
hàng nuôi cá lồng trên sông nhưng vỡ nợ. Quá hạn không có tiền trả ngân
hàng ông đâm đầu xuống sông tự vẫn. Mặt trời lặn, đội thuyền câu vẫn
chưa vớt được người xấu số. Như vậy họ sẽ còn phải làm việc suốt cả đêm
nay.

Tôi tìm lên chùa. Sư Thạnh đang quét lá đa thấy tôi gọi vào nhà trải

chiếu cho ngồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.