THIỀN MỘNG - Trang 210

Chị chết lặng trên ghế. Nước mắt trốn đâu mà không ứa ra được giọt

nào. Tất cả những gì chị vừa nghe là sự thật sao?

Anh là kẻ đốn mạt.

Cả căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng chị. Hóa ra anh đã kịp có một đứa

con. Anh kể cho chị nghe về người đàn bà xa lạ. Anh có ơn với gia đình đó.
Người đàn bà yêu anh. Một sự bồng bột. Không có tình yêu từ nơi anh. Quá
khứ tưởng mãi ngủ yên khi anh chuyển về thành phố công tác, nào ngờ nó
bị khơi dậy bằng cái chết. Mấy ngày anh vắng nhà là mấy ngày anh ở bên
người đàn bà lúc hấp hối. Chị căm ghét người đàn bà kia. Chị ta đã kịp có
một đứa con với anh, còn chị đó vẫn chỉ là khát vọng ấp ủ. Nếu lần có thai
trước chị không bị sẩy, thì giờ chị đã có được hạnh phúc làm mẹ. Giả dối!
Cái gia đình mà bao năm chị mường tượng là hạnh phúc được xây trên sự
giả dối.

- Tôi sẽ đi khỏi nơi này - Chị nói.

Anh ngồi chết lặng. Thằng bé lấm lét núp vào trong buồng. Không chỉ

riêng chị, mọi người đều sửng sốt. Anh tìm, chị không gặp. Trong cơ quan
có người biết chuyện bảo chị làm thế là đúng. Phải cho lũ đàn ông có thói
lăng nhăng sáng mắt ra. Có người bảo, chồng thì chồng mà chẳng chồng thì
thôi chứ không thể chịu được cảnh chồng mình con người.

- Hoàn cảnh nó cũng tội. Hay là con nhận thằng nhỏ làm con? - Mẹ

chị nói.

Không, điều đó là không thể. Dạo này đến cơ quan chị như người mất

hồn. Nhiều hôm tan làm chị phóng xe vô thức về trước cổng. Sực tỉnh lại
vội vã quay xe đi. Gặp bà cụ bán nước dưới gầm cầu thang, cụ kéo chị lại:

Chú ấy dạo này ốm lắm. Lại uống rượu nữa. Còn thằng nhỏ thì...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.