THIỀN MỘNG - Trang 211

Chị không dám nghe hết câu chuyện của bà cụ bán nước. Chị phóng

xe trên đường mà không biết mình phải đi đâu.

Chị trở về khi anh thực sự tuyệt vọng. Chị chấp nhận thằng bé như

một sự bắt buộc. Thằng bé ngoan song chị không thể yêu thương nó được.
Mỗi khi nhìn thấy nó, chị lại hình dung ra người đàn bà kia, cái người đàn
bà đã tranh thủ có một đứa con với anh. Chị ghen. Người đàn bà đó không
còn nhưng thằng nhỏ nhắc chị nhớ điều đó. Chị tìm cách trút sự ghen tuông
lên đầu nó. Đôi lúc chị thấy mình độc ác. Đôi lúc lương tâm tự hỏi, thằng
bé nào có tội tình gì. Nhưng rồi sự ghen tuông với người đã chết biến chị
thành con người khác. Anh góp ý, chị nổi khùng. Trong gia đình thường
xuyên xảy ra những cuộc cãi vã. Có lẽ đã từ lâu căn nhà này không còn có
tiếng cười. Anh mệt mỏi chán nản. Chị mệt mỏi chán nản. Đàn ông chán
nản họ tìm đến bạn bè, đến rượu để bù khú. Là đàn bà, chị chỉ biết nuốt tất
cả vào bên trong. Còn anh ngày nào về nhà cũng say khướt.

Chị gặp lại Dũng, người yêu cũ trong một quán nước.

- Em sống thế nào? - Dũng hỏi.

- Mệt mỏi.

Chắc chẳng cần nói thì nhìn chị Dũng cũng đoán ra được.

- Còn anh? - Chị hỏi.

- Anh chưa thể quên được em.

Câu nói của Dũng khiến chị choáng váng. Mặc dù biết Dũng nói lấy

lòng nhưng sao chị vẫn cảm thấy xốn xang. Những ngày sau Dũng thường
xuyên gọi điện cho chị. Mỗi lần đi chơi với Dũng chị thấy cuộc sống nhẹ
nhõm hơn. Chị thấy run rẩy khi Dũng ôm siết và đặt những nụ hôn lên môi
mình. Cảm giác giống hệt lần đầu. Anh đi công tác, chị mời Dũng về nhà
chơi. Chị không thể nào quên được ánh mắt của thằng bé khi thấy chị ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.