THIỀN MỘNG - Trang 213

Chị vớ chiếc áo khoác rồi ra khỏi căn hộ của Dũng. Chị không còn tin

đàn ông nữa. Nhưng những lần sau đó tự bước chân chị lại tìm đến Dũng
như có một sức hút ma mị. Dũng nói:

- Anh biết trước sau gì em cũng đến mà. Em sẽ không thể quên được

anh đâu.

Đôi lúc chị ngồi một mình tự vấn, xem mình còn yêu chồng không. Và

lần nào chị cũng khóc. Nhiều lần một mình trên phố, nhìn cảnh vợ chồng
con cái người ta đi dạo bên nhau, lòng chị quặn thắt. Mỗi lúc thế chị thấy
vừa giận vừa nhớ anh quay quắt vừa ân hận về những việc mình đang làm.
Và chị không thể phủ nhận rằng, mình rất yêu anh. Quần áo của anh, chị
giặt là, cất cẩn thận trong tủ. Những đồ đạc anh thường dùng hàng ngày chị
để nguyên chỗ cũ.

Chiều nay chị lại đến với Dũng. Dũng đón chị với thái độ không tự

nhiên. Nhìn sự lúng túng của Dũng cùng chiếc túi xắc đàn bà trên đi văng
lòng chị nhoi nhói. Chị chợt hiểu với Dũng chị không phải là người duy
nhất. Chị nhớ lại những lời yêu thương Dũng thủ thỉ vào tai chị. Chắc nó
cũng được Dũng dùng để thủ thỉ vào tai những người đàn bà khác nữa. Đột
nhiên chị thấy căm ghét cuộc đời một cách vô cớ. Chị hụt hẫng nhào ra
khỏi phòng. Chị khóc.

Chị phóng xe lòng vòng quanh thành phố. Một đứa trẻ trạc tuổi thằng

nhỏ, bán kết quả sổ số bị một tụi nhóc khác đuổi tông thẳng vào xe chị, ngã
quay đơ ra đất. Lũ trẻ kia thấy thế kéo nhau lủi mất dạng. Chị dựng xe vực
thằng nhỏ dậy.

- Có sao không cháu?

Thằng nhỏ lắc đầu, rồi vùng dậy chạy. Chỉ lát sau, tiếng rao của nó đã

cất lên ở cuối đường. Chị thẫn thờ trở về nhà. Đã về nhà là chị lại khóc một
mình. Lâu nay chị có cảm giác sợ bóng tối. Mặc dù sợ bóng tối chị lại trốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.