THIỀN MỘNG - Trang 57

THIỀN MỘNG

Đinh Ngọc Hùng

www.dtv-ebook.com

Thiền Mộng

Lần đầu tiên trở thành đàn bà chị đã khóc. Người đó ôm chị vào lòng

vỗ về như một đứa trẻ.

Làng chị, có ngôi chùa gọi là chùa Phổ Địa. Ngôi chùa toạ lạc trên bãi

đất cao phía tây đường cái. Ở cổng chùa, hai cây đa lớn, chùm rễ xum xuê,
tán lá rậm rạp, ken dày vào nhau tạo thành không gian tĩnh mịch. Khuôn
viên nhà chùa được gói gọn trong bốn bức tường xây bằng gạch cổ. Phía
sau chùa, có một chiếc ao, trước kia thả bèo, giờ thả sen.

Ngôi chùa có từ bao giờ người cao tuổi nhất làng cũng không nhớ nổi.

Điều đáng nói ngôi chùa còn lưu giữ một cái chuông lớn. Chiếc chuông này
được liệt vào dạng có tiếng kêu hiếm gặp. Mỗi lần chùa gióng chuông,
vang tới cả những làng bên kia sông. Các cụ trong làng bảo, ngày trước khi
đúc chuông, dân làng bỏ vàng vào nên tiếng kêu mới ngân xa như vậy. Để
đúc chiếc chuông này, hiệp thợ đã mất bảy ngày bảy đêm ròng rã.

Mẹ là vợ hai của bố. Mặc dù mẹ chỉ có với bố hai cô con gái song ông

vẫn không về với người vợ cũ. Có vài lần chị gặp những người anh trai đến
tìm bố. Chưa bao giờ họ tỏ ra thân thiện với ba mẹ con chị. Người làng thì
bảo bà chị bắt chồng cho con gái.

Trước kia, người trụ trì chùa Phổ Địa là một vị sư có gốc gác trong

làng. Nhưng từ khi vị sư già đó qua đời thì chùa đóng cửa. Chỉ dịp lễ lạt
hoặc ngày rằm, chùa mới được mở cho dân vào thắp hương. Qua mấy năm,
chùa Phổ Địa lại có hai vị sư tìm về, tiếp quản việc hương nhang đèn nến.
Điều đáng nói, cả hai nhà sư đều là nữ. Pháp danh sư cụ là Đàm Thuyên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.