THIỀN MỘNG - Trang 59

cổ ba ngấn lồ lộ dưới chiếc áo nâu càng tôn thêm vẻ đẹp lạ lùng. Khuôn
mặt đó vừa có những nét trần tục vừa mang nét không

trần thế.

- Một người con gái như thế sao lại gởi thân nơi cửa Phật?

Mỗi lần nhìn thấy Đàm Thảnh cầm chổi quét lá đa thấp thoáng ở cổng

chùa, mọi người lại xì xào bảo nhau:

- Chắc cuộc đời có gì uẩn khúc?

- Mới mười mấy tuổi đầu hẳn bị tình phụ.

Nhưng sau những câu nói đó, sự nuối tiếc lại nghiêng về phía họ.

Những người đàn ông chạnh lòng nghĩ đến vợ mình. Những người đàn bà
tủi cho nhan sắc của mình. Là một cô gái chị cũng đã có lần chạnh lòng.

Ở đời, cái gì khắc sâu đều khiến người ta nhớ. Cho dù có chôn vùi nó

trong tiềm thức thì một ngày kia nó vẫn sống lại như giấc mơ. Với chị đó là
cái đêm ngắn ngủi ấy. Những ngón tay bấu chặt vào hông. Những cú
huých. Không gian bốn bề ma mị. Khi người đàn bà không tự nguyện thì
người đàn ông sẽ tìm cách chiếm đoạt.

- Lần đầu à? - Người đó hỏi.

Chị gật đầu. Nếu đó có thể gọi đó là một mối tình.

Mỗi ngày rằm và đầu tháng bà ngoại lại mang hoa quả, thẻ hương ra

chùa thắp. Chị gái là người thường được bà cho theo xách làn. Mẹ phát cáu
bảo: "Con gái gì mà suốt ngày lân la cửa chùa". Mẹ còn tuyên bố từ sau
cấm chỉ không cho đi. Mẹ ngại ra chùa. Chắc tại bà tiếc việc. Mẹ là người
suốt đời không muốn một phút tay chân được nghỉ ngơi. Mẹ chỉ đi ra ngoài
khi có việc bắt buộc hoặc đi thăm ai đó ốm đau. Chị cũng có vài lần theo bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.