THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 1218

Liệt La Đặc tay phải kéo cương ngựa, tay trái nắm chặt, quang mang hỏa

thạch xanh biếc phát ra, chỉ thấy đại thụ sau lưng Địch Trạch xẻ thành hai
nửa. Địch Trạch sững sờ, có chút không dám tin.

"Đừng chọc ta." Liệt La Đặc hung hăng cảnh cáo, cưỡi ngựa lướt qua

Địch Trạch, nhưng không đuổi theo Thiên Nguyệt Triệt, cũng không phát
hiện nụ cười của Địch Trạch càng ngày càng sâu.

"Phụ hoàng, lần này trở về, chúng ta đi săn, ta rất muốn biết." Thiên

Nguyệt Triệt hô lớn.

"Được." Thiên Nguyệt Thần nhận lời.

Này... Hai người lại bắt đầu ngươi chạy ta đuổi, nhưng... Đột nhiên nửa

đường có một người lăn từ trên núi xuống, ngựa của Thiên Nguyệt Triệt
quá nhanh, hưu... Mọi người lo lắng, bạch mã lướt qua chướng ngại vật.
Thiên Nguyệt Triệt ổn định ngựa đang chấn kinh: "Phụ hoàng, sao người
này lăn từ trên sơn đạo xuống?" Thiên Nguyệt Thần tới bên cạnh hắn, nhìn
người nằm trên mặt đất còn hô hấp, y phục lôi thôi, tóc tai bù xù, giày đã bị
hỏng.

"Bệ hạ... Tiểu điện hạ... ." Chú ý động tĩnh phía trước, tiếng kêu kinh

thiên của Nặc Kiệt vang lên, chạy tới: "Bệ hạ... Tiểu điện hạ... Các ngươi
không sao chứ? "

"Tới đúng lúc, mau nhìn xem người này bị gì?" Thiên Nguyệt Triệt kéo

Nặc Kiệt qua.

Nhìn? Nặc Kiệt nhìn người nằm trên mặt đất, thật bẩn, Nặc Kiệt do dự

vươn tay, nhưng... Trên thân người kia có mùi vị khác thường, giống như
đã thật lâu không tắm rửa. Cuối cùng, Nặc Kiệt đành vươn tay lật lại người
nằm trên đất, dù sắc mặt người nọ khô vàng, nhưng loáng thoáng có thể
thấy được là một nam tử chừng ba mươi tuổi, nhưng núi hoang rừng hoang,
nam tử này ở đây làm gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.