"Chủ tử, đây là đâu?" Đàn Thành tỉnh táo nhất, cũng không phải do hắn
hoàn toàn tỉnh táo, mà là vì không ai phiền hắn.
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: "Lão thất phu Mạc Tà đem bổn điện tới, bổn
điện thấy ở đây cũng tốt, kêu mọi người ra cùng tụ tập, lúc này bụng đã đói,
trong rừng nhiều trúc như vậy, chi bằng, chúng ta liên hoan đi."
Lời nói bình thường của Thiên Nguyệt Triệt chính là lệnh, nhìn trúc đung
đưa chung quanh mình, mọi người đều có chút khó chịu.
Thủ Điện Đồng duỗi cánh tay xương khô sắc bén, cây trúc liền ngã.
Đầu ngón tay Thiên Nguyệt Triệt điểm lên ngọn lửa xanh biếc, trúc bén
lửa, tản ra khói.
Tay Tiểu Bạch bộc phát thủy linh tử, thủy linh tử bay vọt tạo thành
đường cong tuyệt đẹp, rơi vào nồi, Liệt La Đặc đã sớm chuẩn bị xong gia
vị, Địch Trạch ngồi bên cạnh nhìn bóng dáng bận rộn của hắn, trong mắt
dần dần hiện nhu tình.
Mùi thơm từ rừng trúc truyền ra, người chờ đợi bên ngoài liên tục không
thấy động tĩnh của người bên trong, cho đến lúc này mới cảm thấy khả
nghi.
"Đại sư huynh, đây là?" Đạo sĩ nào đó nhìn nét mặt nghiêm túc của Thụy
Miện, hỏi.
Thụy Miện lắc đầu, tình huống như thế hắn cũng không rõ, nhưng xem
ra, hình như người ở bên trong đang nấu ăn.
"Miện Nhi, xảy ra chuyện gì?" Điện trưởng của Cực quang chi điện nhìn
nét mặt buồn cười của chúng đạo sĩ, hướng phía Thụy Miện hỏi.
"Sư phụ."