Cái gì? trong mắt Liệt La Đặc lộ ra nghi ngờ không giải thích được.
“Làm người của bổn điện hạ, chỉ có thể đứng thẳng lưng, bổn điện hạ
không thích người vô dụng, đương nhiên chỉ cần là người của bổn điện hạ,
không có sự đồng ý của bổn điện hạ, ai cũng không được động tới ngươi.”
Thiên Nguyệt Triệt không thể phủ nhận, hắn có hứng thú với bí mật của
nam nhân này, hắn cũng không hoài nghi thân phận nam nhân này, cũng
không hoài nghi mục đích của việc tiến cung.
Bởi vì nam nhân này cực kỳ giống ngựa hoang, không kềm chế được.
Ánh mắt vô tình kia phi thường giống mình, đó là không có hứng thú với
cuộc sống.
Không biết biến một người chết thành một người sống sẽ thú vị như thế
nào? Thiên Nguyệt Triệt vô cùng mong đợi.
Nếu Thiên Nguyệt Triệt đã nói rõ như vậy, Liệt La Đặc cũng không định
tiếp tục mang mặt nạ, bởi vì hắn biết sống chung cùng tiểu chủ tử này, cởi
mặt nạ xuống sẽ thú vị hơn.
“Như vậy tại hạ cúng kính không bằng tuân mệnh .” Liệt La Đặc khom
lưng, giống như là một người mới, mang theo một cỗ phong lưu ý nhị.
“Được rồi, nơi này giao lại cho ngươi chịu trách nhiệm, bây giờ bổn điện
hạ muốn nghỉ ngơi, Liệt La Đặc dẫn Đàn đi làm quen nơi này một chút,
Đàn Thành lưu lại giữ cửa cho bổn điện hạ.” Liệt La Đặc bỏ đi bộ mặt ngụy
tạo, hiển nhiên là người thông minh.
Người thông minh sẽ biết ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt, đối với Đàn,
Thiên Nguyệt Triệt có chút toan tính.