THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 456

Đang lúc Thiên Nguyệt Triệt mê mang, từ thân thể của hắn truyền ra một

cỗ cảm giác mới mẻ nhàn nhạt, giống như là không khí lúc sáng sớm.

Đem hết thảy phiền não trong cơ thể tiêu trừ, cảm giác này dần dần lưu

chuyển toàn thân hắn, ý thức bắt đầu rõ ràng lên. Thiên Nguyệt Triệt biết
đó là sức mạnh của thánh linh châu.

Thánh linh châu vào lúc chủ nhân gặp nguy hiểm sẽ tự động bảo vệ chủ

nhân.

“Chủ tử.” Thấy Thiên Nguyệt Triệt tựa hồ thanh tỉnh lại, Đàn lấy ra khăn

tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán Thiên Nguyệt Triệt.

“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, lại một lần nữa mở mắt, đã là một

mảnh trong suốt.

Cảnh sắc bốn phía, hết thảy chưa từng có, nhưng Thiên Nguyệt Triệt

biết, không phải nằm mơ, tựa hồ xuyên thấu qua ánh mắt người khác, hắn
thấy rõ cái gì.

Tuy lúc này mọi người xung quanh có vẻ bình thản, nhưng lại là hung

dữ.

“Lúc này đi thôi.” Thiên Nguyệt Triệt nhả ra bốn chữ, rời đi trước.

“Chủ tử.” Đàn bỏ lại vàng, cùng Đàn Thành vội vàng đuổi theo.

“Đi.” Cách Lực Hộc một tay nắm Thụy Phi vẫn còn ngơ ngác, cũng đuổi

theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.