THIÊN NGUYỆT CHI MỊ - Trang 565

Mà nhóm người Đàn từ đầu tới cuối cũng chỉ nhìn thấy Thiên Nguyệt

Triệt hướng về phía không khí nói chuyện.

“Trên thế giới này tuyệt đối không có lửa làm sao có khói, bổn điện hạ

nhớ kỹ, tối hôm qua ngươi nhắc tới báu vật, mặc dù nói năng hùng hồn đầy
lý lẽ, nhưng cũng không có phủ nhận, hư vô cũng không đại biểu không tồn
tại.” Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, khiến đảo chủ do dự.

Thần sắc vốn cung kính với Thiên Nguyệt Triệt cũng bắt đầu thay đổi: ”

Phu thê bọn ta còn tưởng rằng công tử không phải người như vậy, khác
những người ham tài phú, không ngờ rằng đã nghĩ sai, từ xưa tới nay
chuyện báu vật đã hại bao nhiêu người vô tội, tính mạng của những người
vô tội trên đảo còn chưa đủ cho các ngươi thức tỉnh sao? Nếu công tử muốn
biết chuyện này, thứ cho ta không thể vâng mệnh.”

“Thật sao?” Thiên Nguyệt Triệt cũng không để ý sự vô lý của đảo chủ, đi

đến cửa, nhóm người Đàn Thành đuổi theo.

Đẩy cửa phòng ra, Thiên Nguyệt Triệt liền nhìn thấy Thụy Miện cùng

Cách Lực Hộc ngồi trên ghế, mà hồn phách tên hải tặc đầu lĩnh kia đã bị
Thụy Miện dùng phù chú chấn trụ.

“Thụy Phi thế nào?” Thiên Nguyệt Triệt tiêu sái tiến lên, cũng không

biểu hiện quan tâm, chẳng qua là câu hỏi khách sáo.

Sắc mặt Cách Lực Hộc có chút chán chường.

“Vẫn còn hôn mê, vừa mời y sư trên đảo, nhưng năng lực đối với loại

chuyện này cũng có hạn, nhất định phải lập tức đem hắn đi, mời trị liệu sư
hồi như cũ.” Tiểu hài tử ngốc, nếu như không phải vì đi tìm ca ca mất tích
mười năm, hôm nay cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy: “Chẳng qua
là hắn liên tục hôn mê bất tỉnh, ta không biết hắn còn có thể chịu đựng bao
lâu nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.