Từng khối từng khối màu đen, có nhiều chỗ còn ngưng mủ, những nơi bị
côn trùng cắn đã bắt đầu nhiễm trùng .
Trong mắt Cách Lực Hộc đầy vẻ không muốn cùng thống khổ, tầm mắt
chăm chú nhìn chằm chằm Thụy Phi, thậm chí da mặt cũng bị phá.
Thế nào cũng không thể rời đi.
“Đi.” Mặc dù Thụy Miện cũng đau lòng, nhưng tình cảm so với Cách
Lực Hộc tất nhiên là khác nhau.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn Cách Lực Hộc, suy tư trong chốc lát: “Thôi,
ngươi muốn ở lại thì ở lại, nhưng ngươi phải khắc chế tốt hành vi của mình,
nếu xảy ra vấn đề gì, hậu quả, bổn điện hạ không chịu trách nhiệm.”
“Thật sự? Có thể sao?” Trong mắt Cách Lực Hộc thoáng hiện mừng rỡ.
Thiên Nguyệt Triệt không nhìn y, quên đi, thấy buồn nôn cũng đừng
trách hắn không nhắc nhở.
Cách Lực Hộc ở lại, hiển nhiên Thụy Miện cũng ở lại, nhưng Đàn lại bị
Thiên Nguyệt Triệt yêu cầu rời đi, sợ Đàn len lén nhìn xem, Thiên Nguyệt
Triệt để Thánh Anh coi chừng nàng.
[ Thủy linh tử trong không gian, đem sức mạnh của các ngươi tập hợp
trên tay ta, khiến hai thước quanh thân ta được bao phủ], thủy kết giới triển
khai, Thiên Nguyệt Triệt tạo một phòng giải phẩu an tĩnh.
Sở dĩ Thiên Nguyệt Triệt chọn buổi tối, là bởi vì buổi tối và sáng sớm
giống nhau, là thời khắc thủy linh tử phong phú nhất, hơn nữa giải phẫu
cho Thụy Phi cũng không phải chỉ cần mấy phút đồng hồ ngắn ngủn là có
thể hoàn thành .