của ta luôn cao cao tại thượng, mọi việc trong mắt hắn cũng chỉ là chuyện
thoáng qua.”
Thiên Nguyệt Thần nghe, nhất thời chân mày giãn ra: “Ở trong lòng
Triệt nhi, chẳng lẽ ta thành người vạn năng .” Chẳng qua được tiểu đông
tây khen ngợi khiến hắn đặc biệt vui vẻ.
“Phụ hoàng còn chưa nói cho ta biết, tại sao không đơn giản?” Không để
Thiên Nguyệt Thần trốn tránh đề tài.
Lẳng lặng nhìn chăm chú vào Thiên Nguyệt Triệt một lúc lâu, Thiên
Nguyệt Thần có chút bất đắc dĩ thở dài: “Ngũ hành linh châu tương sinh
tương khắc, Thủy Linh Ngọc có thể cảm ứng được, hiển nhiên những linh
châu khác cũng có thể, Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai có thể phát hiện, những
kẻ nắm trong tay linh châu khác cũng có thể.”
Thiên Nguyệt Thần dừng lại, Thiên Nguyệt Triệt cũng nghe rõ ràng, phụ
hoàng sợ những kẻ có dã tâm quá lớn sẽ thương tổn hắn.
“Phụ hoàng cho rằng phụ hoàng không bảo vệ được ta, hay là cho rằng ta
yếu ớt như vậy?” Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, trên trán tràn đầy một cỗ
phong vị khác, có chút đẹp đẽ, có chút kiêu ngạo.
“Ha ha… .” Thiên Nguyệt Thần cười to, không ai bì nổi khí chất tự tin
mang theo sâu trong linh hồn: “Thiên hạ ngoài ta còn ai?” Mắt phượng híp
lại, vẫn gợi cảm như vậy, khiến Thiên Nguyệt Triệt luôn không tự chủ được
mà say mê. Nam nhân này, chỉ cần toát ra một chút ôn nhu, sợ là sẽ khiến
người trong thiên hạ si mê.
“Đã như vậy phụ hoàng lo lắng cái gì?” Sự kiêu ngạo của Thiên Nguyệt
Triệt cũng không thua kém Thiên Nguyệt Thần, luôn khiến Thiên Nguyệt
Thần yêu thích vô cùng. Thiên hạ to lớn, tri âm khó tìm.