- Hắn rốt cuộc là loại người gì? Tại sao từ trước tới nay trong giang hồ
không có ai biết thân thế lai lịch của hắn.
- Điều này ngươi tốt nhất là đừng có hỏi! Thái độ của Ngón Cái đột
nhiên trở nên rất nghiêm túc, nói:
- Nếu như ngươi nhất định muốn hỏi, thì tốt nhất trước tiên hãy đi chuẩn
bị một thứ.
- Ngươi muốn ta trước tiên chuẩn bị cái gì.
- Quan tài.
Chim Công không hỏi thêm nữa, khi hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc có một
đám mây đen che khuất ánh trăng.
Khi đám mây đó che kín vầng trăng Minh Nguyệt Tâm đang ngồi đối
diện với một đóa tầm xuân trước khung cửa sổ nhỏ, nàng đang thêu hoa.
Cái mà nàng thêu cũng là tầm xuân, một đóa tầm xuân mùa xuân.
Xuân đã sắp tàn.
Tầm xuân cũng sắp tàn.
Yến Nam Phi không hề động đậy vẫn nằm trên giường, sắc mặt trắng
nhợt giống hệt Phó Hồng Tuyết.
Gió đang thổi nhè nhẹ ngoài song cửa, gió lạnh, lạnh như cuối thu.
Nàng đột nhiên nghe thấy tiếng của bọn chúng.
Tiếng bước chân của bọn chúng còn nhẹ hơn gió, tiếng bọn chúng nói
chuyện lạnh hơn giớ.
- Mau đi kêu Yến Nam Phi xuống.
- Hắn mà không xuống, thì bọn ta lên.
Minh Nguyệt Tâm thở ra, nàng biết Yến Nam Phi sẽ không bao giờ
xuống, cũng biết bọn chúng nhất định sẽ lên.
Bởi vì Yến Nam Phi không hề muốn giết bọn chúng, là bọn chúng muốn
giết Yến Nam Phi, vì thế Yến Nam Phi có thể thoải mái nằm trên giường,
nhưng bọn chúng lại mang theo vũ khí của chúng, qua đường vào phố, đập
cửa lên lầu, vội vội vàng vàng xông đến, sợ lỡ mất cơ hội giết người.
- Giữa kẻ đi giết người và người bị giết, suy cho cùng là ai cao quý? Ai
đê hèn?
Không ai có thể trả lời được!.