Nàng lại cúi xuống thêu hoa.
Nàng không nghe thấy tiếng bước chân, cũng không nghe thấy tiếng đập
cửa, nhưng nàng biết đã có người ngoài cửa.
- Vào đi. Nàng đến đầu cũng không ngẩng lên:
- Trên cửa không có khóa, đẩy vào là mở ra ngay.
Rõ ràng là đẩy khẽ một cái là có thể đẩy cửa mở ra, nhưng hoàn toàn
chẳng có người đẩy.
- Hai vị đến là để giết người, lẽ nào còn muốn người bị giết tự mình ra
mở cửa nghênh tiếp.
Tiếng nói của nàng rất dịu dàng, nhưng trong tai của Chim Công và
Ngón Cái mà nghe lại dường như so với kim còn sắc nhọn hơn.
Hôm nay là thời tiết tốt để giết người, bây giờ là thời khắc tốt để giết
người, trong lòng bọn chúng vốn rất khoái chí.
Nhưng lúc này bọn chúng đột nhiên lại trở nên một chút cũng không thấy
vui nữa, bởi vì người bị giết dường như lại ở trong tâm trạng rất thoải mái
khác xa với bọn chúng, còn bọn chúng lại giống như lũ ngốc đứng ở ngoài
cửa đến tim cũng như đập nhanh hơn một nhịp.
- Hóa ra giết người chẳng phải là chuyện thích thú gì.
Chim Công nhìn nhìn Ngón Cái, Ngón Cái nhìn nhìn Chim Công, hai tên
trong lòng đều đang tự hỏi:
- Yến Nam Phi có thật là đã trúng độc rồi không? Trong phòng phải hay
không phải có người mai phục đang đợi chúng cắn câu.
Kỳ thực trong lòng bọn chúng cũng biết chỉ cần đẩy cánh cửa mở ra, tất
cả các câu hỏi lập tức đều có thể có được đáp án.
Nhưng bọn chúng không đưa tay lên.
- “Khi các người bước vào, tốt nhất là bước chân nhẹ một chút” - Giọng
nói của Minh Nguyệt Tâm càng dịu dàng - “Yến công tử đã trúng độc, giờ
chàng đang ngủ ngon, các người rất rất không nên đánh thức chàng”.
Ngón Cái đột nhiên cười, nói:
- Nàng ta là bạn của Yến Nam Phi, nàng ta biết chúng ta đến là để giết
Yến Nam Phi, nhưng lại hoàn toàn có vẻ như sợ chúng ta không dám bước
vào động thủ, ngươi nói xem là tại vì sao.