- Ngươi đương nhiên hiểu rõ đạo lý này do đó ngươi để Đỗ Lôi phát đao
trước.
Phó Hồng Tuyết đang yên lặng lắng nghe, đột nhiên cắt ngang lời của
nàng:
- Đó cũng là đao pháp, không phải mưu kế.
Nghê Tuệ nói:
- Không phải!
Phó Hồng Tuyết nói:
- Sự khéo léo trong đao pháp mỗi cách đều khác nhau, vận dụng nó như
thế nào là tại tâm.
Thái độ của nàng rất nghiêm túc:
- Đó chính là cái tột cùng của đao pháp.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Vẫn không phải!
Nghê Tuệ hỏi:
- Vậy phải đạt tới bước nào mới là đỉnh giới của đao pháp.
Phó Hồng Tuyết lại ngậm miệng, tiếp tục bước về phía trước.
Ánh nắng chói chang.
Tia nắng cuối cùng, thường là đẹp rực rỡ nhất - có khi sinh mệnh cũng
giống như vậy.
Nghê Tuệ đứng lặng người trên đầu tường rất lâu, mới từ từ nói:
- Lẽ nào đao pháp cũng đã đạt đến mức không có sự biến hóa mới là
đỉnh giới của đao pháp.
Ánh nắng đang chói chang, bất chợt lại tối sầm.
- Không có biến hóa chẳng phải chính là đã vượt qua giới hạn của biến
hóa? Như vậy bản thân thanh đao này còn hay không còn giá trị tồn tại?
Phó Hồng Tuyết trong lòng đang thở dài, bởi vì câu hỏi này đến hắn
cũng không có cách trả lời.
- Đao tại sao phải tồn tại? Người tại sao phải tồn tại?
Ánh nắng đã tắt phía sau tường cao, người của Nghê Tuệ cũng đã theo
ánh nắng mà biến mất.