- Nàng vào trước, đi bọn ta ở bên ngoài đơi!
Minh Nguyệt Tâm đã sớm biết rằng hai người đàn ông này tuyệt không
tùy tùy tiện tiện xông vào nhà riêng của phụ nữ, bởi vì bọn họ đều là những
người đàn ông chân chính, đàn ông trong những người đàn ông.
Bọn họ nhìn nàng phóng qua tường cao, lại chờ rất lâu, hoa hồng vẫn
thơm như vậy, nhưng bỗng từ trong mảnh sân tĩnh mịch lại truyền ra một
tiếng la thất thanh.
Là tiếng của Minh Nguyệt Tâm.
Minh Nguyệt Tâm tuyệt không phải là người con gái dễ bị hoảng sợ.
Tán của cây mơ vàng khum khum rậm rạp. Trong căn phòng nhỏ u ám
mờ ảo, tiểu cô nương thắt bím tóc dài gục trên mặt bàn trang điểm, bím tóc
dài đen óng ả siết chặt lấy yết hầu của cô ta, tay chân của cô ta đã lạnh
ngắt.
Tay chân của Minh Nguyệt Tâm cũng lạnh toát:
- Chúng ta lại đến trễ một bước rồi.
Tiểu cô nương đã bị sát hại, Trác Ngọc Trinh đã không thấy đâu nữa.
Không có ai tự dùng bím tóc của mình để tự giết chết mình cả, là kẻ nào
đã hạ độc thủ?
Yến Nam Phi siết chặt hai nắm tay:
- Mối tư tình của Thu Thủy Thanh và Trác Ngọc Trinh xem ra không
phải là một bí mật mà không có kẻ khác biết.
Vì thế thuộc hạ của Công tử Vũ lại đã đến sớm hơn bọn họ một bước!
Sắc mặt của Phó Hồng Tuyết trắng nhợt, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra
một tia đỏ ngầu.
Hắn đang tìm, hắn hy vọng tên hạ thủ lần này trong lúc vội vã đã gây nên
một chút sơ suất.
Chỉ cần có một chút sơ suất, chỉ cần sót lại một chút manh mối, thì hắn
đã tuyệt sẽ không bỏ sót!
Nhưng lần này hình như hắn đã lầm rồi, bởi vì manh mối này kỳ thực
quá rõ ràng.
Trên bàn trang điểm có một cái gương soi, có người đã dùng son đỏ viết
lên trên tấm gương ba chữ, chữ viết rất rối, hiển nhiên là Trác Ngọc Trinh