THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 171

Kiếm của Yến Nam Phi quả nhiên là đang động. Hắn múa kiếm rất

nhanh, nhưng kiếm pháp rất kỳ dị, tựa như cánh hoa tầm xuân đang nở
trong gió xuân, hoàn toàn không thấy một chút nào uy lực có thể lấy mạng
người.

Công Tôn Đồ cười lạnh, móc câu đã xuất kích. Hắn ra tay nhanh gọn và

chính xác Những trận ác chiến sinh tử không đếm xuể trong nhiều năm liền
đã khiến hắn hoàn toàn bỏ đi những chiêu thức hoa mỹ phức tạp. Mỗi một
chiêu hắn xuất ra đều tuyệt đối hữu hiệu.

Nhưng những chiêu thức của hắn đột nhiên bị cuốn vào kiếm pháp kỳ

diệu của Tường Vi kiếm, giống như vỏ sò bị cuốn văng vào sóng biển.

Sau khi lên đến cực điểm, tất cả những đợt tấn công của hắn đều mất dần

uy lực.

Sau đó hắn liền ngửi thấy một mùi hương rất thần bí, đột nhiên trước mắt

hắn tất cả biến thành một màu đỏ thẫm, ngoài màu đỏ thẫm đấy ra, thì
chẳng còn thấy gì khác nữa, giống như là bỗng nhiên có một tấm màn đỏ
phủ xuống trước mặt.

Công Tôn Đồ tâm thần bấn loạn, muốn dùng cái móc câu trong tay để

giật tung cái tấm màn đỏ kia, muốn đâm thủng phá tan nó nhưng phản ứng
của hắn đã trở nên vụng về, động tác đã trở nên chậm chạp và đến khi tấm
màn đỏ biến mất, Tường Vi kiếm đã ở ngay yết hầu.

Công Tôn Đồ bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, cả miệng đắng

ngắt, hơn nữa rất mệt mỏi, mệt đến nỗi muốn buồn nôn.

Á một tiếng, móc câu của hắn đã rơi xuống đất.
Dương Vô Kỵ thở dài, hiển nhiên vừa rồi lão đồng thời cũng có thể cảm

nhận được sức ép kỳ lạ của thanh kiếm.

Hắn luyện kiếm bốn mươi năm mà cũng không sao nhìn ra kiếm pháp

mà Yến Nam Phi sử dụng là thứ kiếm pháp gì.

Thanh Y lão nhân cũng thở hắt ra, lẩm bẩm hỏi:
- Đây chính là tâm kiếm? Trên kiếm thực sự là có hồn hoa phục sinh?
Yến Nam Phi đáp:
- Vẫn chưa phục sinh, chỉ ngẫu nhiên tỉnh dậy một lần mà thôi.
Thanh Y lão nhân hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.