hành động của bọn chúng, thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị bọn chúng giết
để diệt khẩu; trong mắt bọn chúng mà nói, sinh mạng của một con người so
với mạng của một con chó chẳng hề đáng giá hơn.
Trác Đông Lai như một con chó chết dưới gốc cây.
Phó Hồng Tuyết ở phía xa xa nhìn, ánh mắt tràn đầy sự bi thương và nỗi
xót xa.
- Sinh mạng vốn rất đáng quý, tại sao lại có những người không biết quý
trọng một chút?
Hắn thông cảm cho con người, có lẽ bản thân dường như cũng bị hủy
hoại chỉ vì một chữ rượu.
Rượu bản thân không hề xấu, vấn đề chỉ ở bản thân con người.
- Bản thân ai nếu đã muốn sa đoạ, không muốn tự đứng dậy thì khắp trần
gian cũng tuyệt không có bất kỳ ai có thể cứu được người đó.
Cảm xúc trong lòng Yến Nam Phi cố nhiên không sâu được như thế, hắn
vẫn còn trẻ, vẫn còn ngập tràn hoài bão chí lớn.
Vì thế hắn chỉ muốn hỏi:
- Cạm bẫy đây rồi, thợ săn thì ở đâu?
Phó Hồng Tuyết đang trầm mặc vẫn chưa mở miệng thì phía góc phòng
đột nhiên vang lên một tiếng quát nhỏ:
- Coi đao!
Một ánh đao quang như ánh chớp bay thẳng tới sau lưng hắn. Phó Hồng
Tuyết không hề tháo lui, không động, thứ động là đao của hắn!
Một tiếng keng vang lên, tia lửa bay tứ phía, một ánh đao quang bay vút
lên trời, nhìn giống như là đã tan biến bay vào thiên ngoại.
Đao của Phó Hồng Tuyết đã nhập bao.
Yến Nam Phi thở ra, nói:
- Xem chừng chí ít vẫn còn một tên chưa đi!
Phó Hồng Tuyết hững hờ đáp:
- Ta thấy hắn sớm đã học được tính nhẫn nại.
Hai câu nói này nói xong, đao quang mới rơi xuống, lúc rơi xuống đã
phân thành hai điểm, như ánh sao rơi xuống mặt đất!
Là một cây đao, phi đao!