THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 302

Nhưng một đao của hắn đã chặt xuống, cũng không thấy máu, chỉ nghe

“rắc” một tiếng. Đó không phải là thanh âm xương cốt bị chém gãy, lại
giống như tiếng thân tre bị chém đứt.

Thiên Vương Trảm Quỷ đao dài chín thước, một đao chém hụt, mũi đao

chạm mặt đất, như cầu vồng bay ngược trở lại, trong cầu vồng đao quang,
phảng phất có một bóng người ngắn ngủn phát ra tiếng cười thê lệ bay
thẳng vào bìa rừng.

Tiếng cười và nhân ảnh đều biến mất, trên đất chỉ còn lại hai đoạn mộc

côn bị chém đứt.

Đó có phải là hai chân của người đó?
Người đó có phải chống nạng mà tới?
Phó Hồng Tuyết quay mình, đao đã chui vào vỏ.
Người khổng lồ như thiên thần đã té xuống, ngã người trên giường, uy

phong và thần khí hồi nãy đều không còn thấy nữa, chiến thần bất bại đó
chỉ bất quá là một bù nhìn bị giật dây sao?

Phó Hồng Tuyết nhìn gã chằm chằm, hỏi:
- Người đó là ai?
Tên khổng lồ đáp:
- Miêu Thiên Vương, gã mới là Miêu Thiên Vương thật sự.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Còn ngươi?
Tên khổng lồ đáp:
- Ta bất quá chỉ là bù nhìn của gã, bù nhìn xuất đầu lộ dạng để người ta

chú ý, cũng như thanh đao này.

Gã rút thanh đao của gã ra.
Trong vỏ đao hoa lệ khảm đầy châu ngọc, thanh đao giấu trong đó không

ngờ lại là một thanh đao đất sơn phấn bạc, đó thật sự là một chuyện rất
hoang đường, chỉ có kẻ điên mới làm được chuyện như vậy.

Phó Hồng Tuyết nhịn không được:
- Gã là người nào? Vì sao lại làm như vậy?
Tên khổng lồ cúi đầu.
Nữ nhân bưng chén không ngừng rót rượu, tự rót cho mình, tự uống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.