THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 321

Trác Ngọc Trinh lại mỉm cười, nụ cười vừa ôn nhu, vừa điềm mật.
- Xem chừng chàng có vẻ không thoải mái, là vì vết thương hay vì bệnh?

Hay tim chàng đang đau?

Nàng cười rất vui vẻ:
- Không cần biết chàng đau chỗ nào, nhất định sẽ không còn đau nữa

trong chốc lát. Bởi vì người chết không biết đau.

Nàng vừa cười vừa nói:
- Tôi vốn nghĩ khổng tước linh trong người chàng, nhưng hiện tại xem ra

tôi đã sai lầm, cho nên tôi sẽ mau chóng giết chàng, đến lúc đó, bao phiền
não thống khổ của chàng đều sẽ không còn nữa.

Môi của Phó Hồng Tuyết cắn chặt, không nói một lời.
Trác Ngọc Trinh thốt:
- Tôi biết chàng nhất định muốn hỏi tôi, tôi vì sao lại phải làm như vầy

đối với chàng, nhưng tôi không thể khơi khơi nói cho chàng biết.

Nàng nhìn đao của hắn:
- Chàng đã từng nói thanh đao đó ai cũng không thể động đến, hiện tại

tôi lại khơi khơi động đến nó.

Nàng thò tay định lấy đao của hắn:
- Không những động đến, hơn nữa còn dùng thanh đao đó để giết chàng.
Khoảng cách giữa tay của nàng và thanh đao chỉ có một tấc.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên thốt:
- Nàng tốt hơn hết là đừng động đến nó.
Trác Ngọc Trinh hỏi:
- Tại sao?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì ta còn chưa muốn giết nàng.
Trác Ngọc Trinh cười lớn, thốt:
- Tôi càng phải đụng nó, tôi muốn thấy chàng có thể dùng cách nào để

giết tôi.

Nàng chung quy đã đụng đao của hắn!
Đao của hắn đột nhiên vụt đẩy lên, đập vào mu bàn tay nàng, vỏ đao đen

sì nóng như sắt nung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.