THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 319

Sự chọn lọc có lúc biến thành giống như bệnh dịch, vô luận ai cũng đều

tránh không khỏi, bởi vì nếu không giết người, sẽ bị giết.

... Người bị giết lập tức an nghỉ, người giết người lại bị thống khổ dày

vò.

Đó không phải là một bi kịch trào phúng sao?
* * * * *
Mọi vật đều khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Thái bình tĩnh lặng.
Máu đã ngừng chảy, cừu địch đã chạy xa, mặt đất phủ một màu đen tối,

không nghe thấy tiếng động nào.

Cả tiếng trẻ khóc cũng đều không nghe thấy.
Đám trẻ đâu?
Cả người Phó Hồng Tuyết đột nhiên lạnh như băng:
- Đám trẻ đã lọt vào tay bọn chúng?
Trác Ngọc Trinh dằn cơn bi thống, an ủi hắn:
- Đám trẻ không có chuyện gì đâu, cái bọn chúng muốn tịnh không phải

là đám trẻ.

Phó Hồng Tuyết lập tức hỏi:
- Bọn chúng muốn cái gì?
Trác Ngọc Trinh do dự:
- Cái bọn chúng muốn là...
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Có phải là khổng tước linh?
Trác Ngọc Trinh chỉ còn nước thừa nhận:
- Bọn chúng nghĩ Thu Thủy Thanh đã đem chìa khóa khổng tước giao

cho tôi, chỉ cần tôi chịu đem khổng tước linh giao cho bọn chúng, bọn
chúng sẽ trả đám trẻ lại cho tôi.

Nước mắt nàng lăn dài:
- Nhưng tôi lại không có chìa khóa khổng tước, tôi thậm chỉ còn chưa

thấy qua vật đó.

Tay của Phó Hồng Tuyết quá lạnh, lạnh đáng sợ.
Trác Ngọc Trinh nắm chặt tay hắn, ảm đạm lên tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.