THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 332

Qua một hồi rất lâu, ả mới từ từ nói tiếp:
- Tôi hiện tại mới biết, không cần biết là được người ta chiếu cố hay

chiếu cố người ta, nguyên lai đều là một chuyện... một chuyện đã làm sao.

Ả tịnh không phải là một cô gái hiểu biết nhiều, ả nghĩ rất lâu mới tìm ra

chữ “đã” đó để tự hình dung cảm giác của mình.

Phó Hồng Tuyết hiểu cảm giác của ả, tuyệt không thể dùng chữ “đã” để

hình dung, kỳ trung còn bao quát cả thỏa mãn, an toàn và hạnh phúc, bởi vì
ả có cảm giác mình không còn tịch mịch cô độc.

Ả tịnh không cầu xin quá mức người ta chiếu cố ả, chỉ cần cho ả chiếu cố

người ta, ả đã mãn nguyện rồi.

Phó Hồng Tuyết đột nhiên hỏi:
- Tên của ngươi là gì? Là tên thật của ngươi.
Ả lại cười. Ả thích người ta hỏi tên của ả, điều đó ít ra biểu hiện hắn đã

coi ả là một người.

Một con người chân chính, một con người độc lập, không phải là công

cụ của người ta, cũng không phải là đồ chơi của người ta.

Ả cười đáp:
- Tôi họ Chu, Chu Đình, hồi trước người ta đều gọi tôi là Tiểu Đình.
Phó Hồng Tuyết lần thứ nhất phát giác nụ cười của ả không ngờ lại thuần

chân như vậy, bởi vì ả đã chùi sạch lớp phấn dày cộm trên mặt, để lộ diện
mạo chân thật của ả.

Ả biết hắn đang nhìn ả:
- Lúc tôi không có đánh phấn, có phải nhìn không khác gì một bà già?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ngươi không giống bà già.
Tiểu Đình cười vui mừng:
- Ông thật là một người rất kỳ quái, tôi nghĩ không ra ông lại đến tìm tôi.
Ả nhíu mày nói tiếp:
- Lúc ông đến bộ dạng rất đáng sợ, tôi vốn nghĩ ông sắp chết tới nơi, tôi

hỏi ông cái gì, ông đều không biết, nhưng tôi vừa chạm vào đao của ông,
ông đã muốn đánh tôi.

Ả nhìn thanh đao đen sì trong tay hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.