THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 337

Gã ăn mày chỉ còn biết cười khổ, lẩm bẩm:
- Nơi đây có không ít chuyện quái dị, gái điếm không ngờ vì không chịu

cởi quần mà đi giết người, thử hỏi có hoạt kê hay không chứ?

Gã đương nhiên nghĩ mấy chuyện đó rất hoạt kê, nhưng gã nếu cũng biết

chân tướng sự kiện, chỉ sợ cũng không tránh khỏi gục dưới đất khóc lớn
một trận.

* * * * *
Phó Hồng Tuyết không khóc, không rơi nước mắt.
Quán rượu đầu đường đang có tang sự, hắn lại xông vào, đổ hết rượu,

trong quán có bao nhiêu rượu, hắn đều đổ hết, đổ ngập thành dòng trong
hẻm.

... Cũng không biết tại sao, ả cả làm ăn cũng không làm.
... Cũng không biết vì sao, ả không ngờ cho dù say túy lúy, lại vẫn không

chịu để lão heo mập đụng tới.

Ả vì sao lại làm vậy? Ai biết được?
Phó Hồng Tuyết đột nhiên la lớn:
- Ta biết... Ta biết...
Biết thì làm sao?
Biết chỉ càng thống khổ!
Ả đã bỏ trốn, nhưng ả có thể bỏ trốn đi đâu? Tối đa cũng chỉ có thể từ cái

vũng bùn này chạy trốn rơi vào bãi lầy khác. Một bãi lầy xú uế khác.

Phó Hồng Tuyết lại muốn uống rượu, hắn uống không dứt, bởi vì hắn

còn có thể nghĩ ra những chuyện đó.

... Minh Nguyệt Tâm và Yến Nam Phi vì ai mà chết?
... Tiểu Đình vì ai mà bỏ trốn?
Hắn vùng vẫy bò dậy, chạy ra khỏi con hẻm dơ dáy. Bên ngoài con hẻm

có một cỗ xe ngựa, kiện mã hí vang, kỵ sĩ giận dữ quát lớn, quất xuống một
roi.

Phó Hồng Tuyết vừa xoay tay đã nắm chặt ngọn roi. Hắn say điên dại,

say gần chết, người ngợm không còn hình dáng con người nữa, nhưng hắn
vẫn còn là Phó Hồng Tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.