THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 360

Một người cho dù đã có tập quán cô độc tịch mịch, nhưng có lúc cũng rất

khó nhẫn nại chịu đựng, hắn đột nhiên hy vọng có thể có người ở kề bên
hắn, không cần biết là hạng người tốt xấu ra sao, người càng tục tằn vô tri
càng tốt, bởi vì dạng người đó có thể tiếp nhận được sự thống khổ sâu xa
trong nội tâm hắn.

Đại hán lại hoan hỉ tươi cười, lập tức ngồi xuống, la lớn gọi đồ ăn:
- Bán cho một cái đuôi heo, hai cái đầu vịt.
Hắn lại vừa cười vừa nói:
- Chỉ tiếc cái đầu vịt này để người khác chặt, nếu để ta chặt, nhất định

gọn gàng thẳng thớm.

Lão nhân bán rượu cũng đã có phần say sưa, liếc nhìn gã:
- Ngươi thường chặt đầu vịt?
Đại hán đáp:
- Đầu người ta mới thường chặt.
Hắn lại ưỡn ngực bô bô:
- Không phải ta thích khoe khoang gì, chuyện chặt đầu này, nội vùng phụ

cận mấy trăm dặm chỉ sợ ta là đệ nhất.

Lão nhân hỏi:
- Ngươi làm nghề gì?
Đại hán đáp:
- Ta là đao phủ thủ, vốn trong mười ba huyện phủ, ta là đệ nhất đao phủ

thủ, có người muốn thỉnh ta chặt đầu của hắn, ít ra cũng phải trả cho ta tám
chục lượng.

Lão nhân hỏi:
- Ngươi đi chặt đầu người ta, người ta còn phải thưởng tiền cho ngươi

sao?

Đại hán đáp:
- Trả ít ta không làm.
Lão nhân hỏi:
- Ngươi bằng vào cái gì mà đòi tiền?
Đại hán giơ bàn tay to lớn ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.