THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 377

Phó Hồng Tuyết trầm mặc, từ từ ngẩng đầu, đột nhiên nói lớn:
- Người đại sư nói có lẽ nào là ông ta?
Trong chợ có quầy bán thịt.
Vô luận là trong chợ nào cũng đều có quầy bán thịt.
Có quầy bán thịt là có đồ tể.
Vô luận là gã đồ tể ở nơi nào cũng đều có điểm ngang tàng phách lối,

luôn tự coi mình cao quý hơn mấy chủ hàng khác.

Bởi vì gã có thể sát sinh mà không sợ vấy máu.
Gã đồ tể đó đang xẻ thịt. Gần bàn xẻ thịt còn có một khối đá lớn, một

người đang dựa mình bên dưới khối đá.

Một bạch y nhân lờ đờ uể oải.
Mặt đất ẩm ướt nhầy nhụa, còn có rất nhiều thiếu phụ mang guốc đang

mua rau quả, người đó lại không thèm để ý, lờ đờ uể oải ngồi trên đất bùn.
Trên đầu gối ông ta không ngờ có một cây đàn.

Ông ta phảng phất đang dạo đàn, dây đàn lại không phát âm.
Chung đại sư đã đi tới, cung cung kính kính đứng trước mặt ông ta, chấp

tay cúi đầu.

Người đó lại đang nhìn bàn tay mình, không ngẩng đầu dậy.
Thần tình của Chung đại sư lại càng cung kính, không ngờ tự xưng là đệ

tử:

- Đệ tử Chung Ly...
Bạch y nhân điềm đạm thốt:
- Có lẽ nào là Cầm Trung Chi Thánh Chung đại sư?
Trên trán Chung đại sư đột nhiên xuất mồ hôi lạnh, ấp úng nói:
- Quân Tử Cầm dây đàn một khi động, đã diệu tuyệt thiên hạ, tại sao

không còn chơi nữa?

Bạch y nhân đáp:
- Ta sợ.
Chung đại sư ngạc nhiên:
- Sợ? Sợ cái gì?
Bạch y nhân đáp:
- Ta sợ ngươi gục đầu chết trên Tiêu Vĩ Cầm của ngươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.