THIÊN NHAI MINH NGUYỆT ĐAO - Trang 426

Tình xưa khó quên vĩnh viễn gây thống khổ, cũng có lẽ bởi vì nàng biết

hắn vĩnh viễn không dám đối diện gương mặt đó nữa, cho nên mới làm ra
bộ dạng này, để hắn vĩnh viễn cũng không nhìn ra sự ngụy trang của nàng.

Đến lúc có ánh mặt trời ác độc, nàng thậm chí còn có thể mang tấm mặt

nạ luôn luôn cười tươi đó. Sau đó nàng lại chợt thất tung, Minh Nguyệt
Tâm cũng vĩnh viễn biến mất, giống như từ đó đến giờ đều không tồn tại.

Phó Hồng Tuyết thốt:
- Chỉ trách ngươi làm sai một chuyện, ngươi không nên giết Trác Ngọc

Trinh.

... Người không yêu, làm sao có đố tật? Người tương kiến chỉ nửa ngày,

làm sao có yêu?

Trên khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết, đã ửng hồng kỳ dị:
- Ngươi giết ả, chỉ vì ngươi hận ta.
Trên mặt nàng, trong mắt đột nhiên dâng đầy vẻ oán hận.
... Người không yêu, làm sao có hận?
- Minh Nguyệt Tâm vì ngươi mà chết, ngươi lại không nhắc đến nàng,

Trác Ngọc Trinh hại ngươi như vậy, ngươi ngược lại luôn luôn lo lắng cho
ả.

Những câu nói đó không nói ra, cũng bất tất phải nói.
Nàng đột nhiên hét lớn:
- Không sai, ta hận ngươi, cho nên ta hy vọng ngươi chết.
Nàng quay mình đi ra phía sau căn phòng, chỉ nghe “bóc” một tiếng,

giống như có người nhảy vào hồ tắm. Nhưng đợi đến lúc Phó Hồng Tuyết
tiến vào nhìn, trong hồ tắm lại không có người, trong phòng cũng không có
người.

* * * * *
Tiếng bạt kiếm đơn điệu ngắn gọn còn vang lên, phảng phất ngay bên

ngoài cửa sổ, nhưng kéo màn, mở cửa sổ, bên ngoài lại chỉ là một vách đá,
chỉ có nhiều lỗ thông khí nhỏ. Nhìn những lỗ thông khí nhỏ đó, bên ngoài
chỉ là một màn hắc ám, cũng không biết là nơi nào.

Nàng đã đi đâu? Trong căn phòng nhỏ đó không còn nghi ngờ gì nữa còn

có thông lộ bí mật, Phó Hồng Tuyết lại đã không còn muốn đi tìm nữa, hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.